Chỉ cần suy nghĩ một chút, Ôn Đình Trạm liền hiểu ra ý đồ của Bàn Vũ và mọi người. Hắn cười một cách ngây thơ với Dạ Dao Quang đang lộ vẻ hiểu rõ: “Chúng ta thật là miếng bánh thơm.”
Từ người chịu tội thay biến thành mồi nhử.
“Người ở dưới mái hiên.” Dạ Dao Quang nhàn nhạt nói một câu, rồi cáo từ với Bàn Vũ.
Người ta có ý tiễn khách, họ dù biết rõ người ta đang dùng họ để dụ hung thủ ra, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, không thể mặt dày không đi. Có lẽ là coi trọng hung thủ, có lẽ là trong lòng có chút áy náy, có lẽ là cảm thấy hai người họ vẫn chưa đủ sức nặng. Bàn Vũ tự mình dẫn người đưa họ đi.
“Cẩn thận, Vàng ngươi bảo vệ Vệ Kinh cho tốt.” Đứng ở phía trước bè trúc, Dạ Dao Quang vươn tay vuốt đầu Vàng, rồi đưa mắt ra hiệu cho Ôn Đình Trạm.
Dưới chân núi, dòng nước xanh biếc trong suốt, uốn lượn chảy xuống giữa hai bên núi cao. Bầu trời xanh thẳm, cơn gió nhẹ nhàng, mây trắng tinh, ánh nắng tươi đẹp, non sông tươi đẹp một mảng. Nếu không phải trong tình huống này, Dạ Dao Quang sẽ rất có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp.
“Đợi chúng ta khi niên hoa đã già, cũng tìm một nơi tiên cảnh nhân gian như thế này, lánh đời không ra. Ban ngày có thể du sơn ngoạn thủy, ban đêm có thể ngắm sao thưởng trăng. Giữa hè có thể pha trà nấu rượu, trời đông giá lạnh có thể đạp tuyết tìm mai…” Ánh mắt Ôn Đình Trạm mang theo một vẻ khao khát nhìn cảnh đẹp bốn phía.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play