Cơ thể của nàng so với người phàm, cùng một thứ cũng không có tác dụng, nên nàng không sao cả. Nói như vậy, hẳn là công dụng của quả kia: “Coi như hai ngươi gặp may!”
Trước ánh mắt kinh ngạc của hai người, Dạ Dao Quang cẩn thận giải thích cho họ nghe. Nghe xong, Ôn Đình Trạm cau mày nói: “Sao chúng ta lại khác biệt lớn như vậy…”
Hai người họ vừa đi “giải quyết”, suýt chút nữa xông hơi mình chết. May mà Ôn Đình Trạm đã có sức đề kháng, nhưng mùi hôi thối vẫn ngất trời, họ vẫn phải chịu đựng sự đau khổ đó.
“Các ngươi có thể so với ta sao?” Dạ Dao Quang tức giận nói, “Ta dùng Ngũ Hành chi khí trong trời đất, các ngươi ăn chỉ là những thứ được bồi bổ bởi Ngũ Hành chi khí giữa trời đất.”
Ôn Đình Trạm lập tức ngậm miệng không nói.
Dạ Dao Quang đi đến bên cạnh đống quả mà nàng đã chất ở một bên, còn lại sáu quả, có chút băn khoăn. Không biết thứ này có thể bảo quản được không, dù sao đối với Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh đã bài độc thì đã mất tác dụng. Lẽ ra biết có công hiệu này, nàng đã không ăn, mang về cho những đứa nhóc trong nhà.
Thôi, cứ giữ lại đã, xem có bị hỏng không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play