“Đây là…” Ôn Đình Trạm nhận lấy h·ộp sắt từ tay Dạ Dao Quang. Mặc dù chiếc h·ộp không khóa, nhưng hắn cảm thấy tùy tiện mở ra có lẽ không tốt: “Hay là hỏi đại sư trước đã.”
“Thứ này đã bám đầy bụi, lại không có khóa. Lão hòa thượng cho ngươi vào cũng không dặn dò gì, cần gì phải cẩn thận thế,” Dạ Dao Quang liếc Ôn Đình Trạm một cái, rồi giật lấy h·ộp sắt, định mở ra. Nhưng chiếc h·ộp rõ ràng không khóa, vậy mà Dạ Dao Quang không tài nào mở được. Ngay cả khi nàng vận động ngũ hành khí trên đầu ngón tay cũng không mở ra được nó.
“A Di Đà Phật.” Đúng lúc Dạ Dao Quang sắp bực mình ném đi, tiếng của Nguyên Ân vang lên từ phía sau họ. “Đã hơn một trăm năm rồi, không ngờ chiếc h·ộp này lại rơi vào tay tiểu hữu.”
“Bảo sao lớp bụi dày thế, suýt nữa sặc ch·ết ta. Hòa thượng, ngươi bồi thường cho ta thế nào đây!” Dạ Dao Quang vẻ mặt chán ghét ném chiếc h·ộp đi, Ôn Đình Trạm vội vàng đưa tay ra đỡ.
“Vậy thì tặng vật này cho tiểu hữu để an ủi.” Nguyên Ân hào phóng nói.
“Xí, cái h·ộp này ta còn không mở được, tặng cho ta thì có ích gì?” Dạ Dao Quang trợn mắt. Vừa nãy nàng đã dùng đến năm phần công lực mà vẫn không mở ra được.
“Tiểu hữu mở không ra, không có nghĩa là Ôn công tử cũng không mở ra,” Ánh mắt Nguyên Ân chứa đựng ý cười lướt qua Dạ Dao Quang và dừng lại trên người Ôn Đình Trạm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play