Sau khi dùng bữa xong, Ôn Đình Trạm đích thân đến phòng bếp chùa Vĩnh An sắc thuốc bổ cho Dạ Dao Quang. Đợi nàng uống xong, chàng mới trở về phòng mình.
Dạ Dao Quang ngủ một giấc, cảm thấy cơn suy yếu đã đỡ hơn phân nửa. Nàng lập tức lên núi luyện công, vận khí đi một vòng đại chu thiên, toàn thân mệt mỏi tan biến, tinh thần cũng hồi phục không ít. Dù nội lực còn chưa hồi phục hoàn toàn, nàng vẫn quyết định dừng lại.
Khi trời đã sáng rõ, Dạ Dao Quang đón ánh nắng ban mai mờ ảo, nhìn thấy gần đó, một lão già tóc bạc trắng nhưng tinh thần quắc thước, mặc áo thường đang luyện Ngũ Cầm Hí. Lão đứng ngay trên đường nàng phải đi qua, nên nàng đành kiên nhẫn đợi đến khi lão luyện xong mới bước tới.
“Tiểu cô nương có vẻ rất hứng thú với Ngũ Cầm Hí của lão già này,” lão đã sớm nhận ra Dạ Dao Quang, nhưng vì nàng không đến gần, lão vẫn tiếp tục tập trung luyện.
“Chỉ là không muốn quấy rầy lão nhân gia,” Dạ Dao Quang thành thật đáp.
“Hôm qua, khi lão già này đang đánh cờ với Nguyên Ân đại sư, ngài ấy có nói sáng nay ta sẽ gặp được một người có thể giải đáp những nghi hoặc trong lòng, không ngờ lại là một tiểu cô nương.” Lúc này, hai người gia nhân khỏe mạnh cầm khăn ấm và áo khoác đến hầu hạ, qua cử chỉ có thể thấy lão đã quen được người hầu hạ từ lâu.
Dạ Dao Quang ngước mắt quan sát tướng mạo lão già. Nàng rút ra tám chữ: Ngũ nhạc hồ ứng, đại phú đại quý. Ngũ nhạc chỉ trán, mũi, cằm và hai bên gò má. Gò má và mũi của lão đặc biệt nổi bật, điều đó có nghĩa là Quyền cao chức trọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT