Năm giờ sáng, trong phòng Châu Thừa Trạch có tiếng động,con mèo Ragdoll đang nằm trên mặt đất trong nháy mắt đã biến trở lại thành hình người.

 Duỗi người một cái, Châu Thừa Trạch đã có thể bình tĩnh rửa mặt, ăn sáng, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi học.

 Trong khi đó, Nghiêm Khả ở phòng đối diện vẫn đang chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn không giống với tính khí nóng nảy của y, đôi chân trắng nõn quá mức thò ra ngoài chăn, thỉnh thoảng lại co vào trong chăn vì lạnh, nhưng chỉ một lát sau lại không ngoan ngoãn đạp ra ngoài.

 Sáu giờ sáng, chuông báo thức trong phòng Nghiêm Khả bắt đầu kêu không ngừng nghỉ, y dùng chăn bịt tai, vật lộn mãi đến khi chuông báo thức kêu lần thứ năm mới chịu dậy.

 Hôm nay Lý Lệ ở nhà, sau ca đêm về đã làm bữa sáng cho Nghiêm Khả, nhưng Nghiêm Khả không ăn được bao nhiêu, y vốn không có khẩu vị vào buổi sáng.

 "Mang theo một ít đi, giờ ra chơi đói còn có thể ăn." Lý Lệ nói, nhét một phần bữa sáng đã đóng gói vào tay Nghiêm Khả.

 Nghiêm Khả không từ chối, bỏ vào cặp rồi ra khỏi nhà.

 Y đến lớp đúng lúc, học sinh lớp 7 cơ bản đã ngồi xuống đọc sách, khi y đi vào từ cửa sau thì vừa vặn chạm mắt với giáo viên tiếng Anh phụ trách buổi đọc sáng nay.

 Tổng điểm của Nghiêm Khả luôn đứng cuối bảng, nhưng điểm tiếng Anh của y lại rất tốt, thuộc loại xuất sắc, vì vậy giáo viên tiếng Anh là người duy nhất trong số các giáo viên không có lời phàn nàn nào về Nghiêm Khả.

 "Mau ngồi đi." Giáo viên tiếng Anh nét mặt hiền hòa, không hề có chút bất mãn nào khi Nghiêm Khả đến đúng lúc.

 Nghiêm Khả nhét cặp sách vào ngăn bàn, trải sách tiếng Anh ra bàn, lật bừa đến một trang nào đó rồi bắt đầu ngẩn người.

 Mọi thứ trong và ngoài lớp học đều có thể là công cụ tốt để y giết thời gian, nhưng không biết có phải vì mấy ngày trước cứ mãi quan sát Châu Thừa Trạch hay không, hôm nay ánh mắt y vô thức lướt về phía Châu Thừa Trạch.

 Châu Thừa Trạch đang cúi đầu viết vẽ trên giấy, đây là cách tốt để cậu ghi nhớ từ vựng tiếng Anh.

 Đột nhiên, cậu cảm thấy một trận khó chịu, tim đập nhanh, cảm giác quen thuộc ập đến.

 Nghiêm Khả trơ mắt nhìn Châu Thừa Trạch đột nhiên vỗ bàn, "hự" một tiếng đứng dậy rồi bỏ lại một câu "thầy ơi em không khỏe", nhanh chóng lao ra khỏi lớp.

 Tất cả học sinh nhìn thấy sự thay đổi đột ngột này đều ngây người, đặc biệt là bạn cùng bàn của Chaau Thừa Trạch, bị giật mình đến toát mồ hôi.

 Ánh mắt Nghiêm Khả dõi theo Châu Thừa Trạch đang chạy ra ngoài, khoảnh khắc bóng dáng đối phương biến mất ở cửa sau, y dường như nhìn thấy một vệt màu xám nhạt lướt qua.

 Nghiêm Khả chớp chớp mắt, đột nhiên nhận ra điều gì đó, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Thầy ơi, em cũng phải đi phòng y tế."

 Nói xong, Nghiêm Khả quay người rời đi, cũng không quan tâm đến phản ứng của những người khác trong lớp.

 Lớp 11-7 nằm ở phía gần cầu thang nhất, bên cạnh cầu thang là nhà vệ sinh. Nghiêm Khả đi được vài bước xuống cầu thang thì nhìn thấy thẻ học sinh rơi trên mặt đất. Nhìn lại hướng, dường như là đi về phía sân thượng của tòa nhà học.

 Cúi xuống nhặt thẻ học sinh, khi Nghiêm Khả đi lên cầu thang, lại có một cảm giác căng thẳng khó hiểu.

 Rất nhanh, y nhìn thấy "mèo yêu" Châu Thừa Trạch đang ngồi ở lối vào sân thượng, dưới mông nó còn đè lên quần áo, đã bị kéo lê trên mặt đất nên dính đầy bụi bẩn.

 "Thẻ học sinh rơi rồi." Nghiêm Khả vừa nói vừa đi tới đẩy cửa thông lên sân thượng.

 Con mèo Ragdoll lập tức đứng dậy, vẫy đuôi kéo quần áo của mình đi vào.

 Để ngăn người khác vào, Nghiêm Khả tiện tay khóa trái cửa lại, rồi ngồi vào vị trí mà mình thường ngồi.

 Sau khi ngồi xuống, y mới nhìn lại con mèo Ragdoll, phát hiện, con mèo Ragdoll ngoài việc có thể kêu meo meo, dường như không thể nói chuyện.

 Y thậm chí còn nghi ngờ con mèo này có phải là Châu Thừa Trạch biến thành hay không, nhưng vừa nhìn thấy hành động bình tĩnh, tự nhiên, không khác gì con người của đối phương, y lại cảm thấy rõ ràng con mèo này chính là hóa thân của Châu Thừa Trạch.

 Châu Thừa Trạch trong hình dạng mèo cũng rất cạn lời, rõ ràng mấy tiếng trước cậu vừa mới trở lại bình thường, nhưng không ngờ lại biến thành thế này vào thời điểm này.

 Vò đống quần áo đã bẩn thỉu thành một cục, Châu Thừa Trạch cảm thấy không thể tiếp tục như thế này nữa, biến vào buổi tối thì còn đỡ, đột nhiên biến vào ban ngày chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện trở nên đặc biệt rắc rối.

 Đặc biệt là hôm nay, nếu không có Nghiêm Khả giúp đỡ, cậu có thể còn không biết mình đã làm mất thẻ học sinh. Thậm chí nghiêm trọng hơn, sẽ bị những người khác trong trường phát hiện.

 Châu Thừa Trạch sắp xếp xong quần áo, nhảy lên phía trước, vốn định nhảy đến trước mặt Nghiêm Khả, không ngờ không kiểm soát được lực, trực tiếp nhảy lên đùi Nghiêm Khả.

 Nghiêm Khả, người có thuộc tính yêu lông ẩn giấu, lập tức cứng đờ, đặc biệt muốn đưa tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo Ragdoll trong lòng, nhưng sự thật tàn khốc nói cho y biết, tiểu gia hỏa trông ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt này thực ra là học bá cao lớn Châu Thừa Trạch.

 "Meo..." Châu Thừa Trạch muốn mở miệng nói chuyện, kết quả trong không khí chỉ vang vọng một tiếng mèo kêu.

 Tim Nghiêm Khả đập thình thịch, sắc mặt thay đổi liên tục, giả vờ bình tĩnh đặt tay xuống, nhẹ nhàng chạm vào đuôi con mèo Ragdoll.

 Không biết có phải là hành động bản năng của mèo hay không, trong khi Châu Thừa Trạch còn chưa nhận ra, đuôi cậu đã vẫy vẫy, cuối cùng ngoan ngoãn đặt lên lòng bàn tay Nghiêm Khả.

 Tâm Nghiêm Khả lập tức được thỏa mãn, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.

 Châu Thừa Trạch nhìn mặt đất xám xịt, rồi nhìn đùi Nghiêm Khả, cuối cùng quyết định ngồi trên đùi Nghiêm Khả, dù sao đối phương cũng không ghét bỏ.

 Chỉ là sự thật không thể nói chuyện này khiến cậu rất lo lắng.

 Nghiêm Khả thấy con mèo Ragdoll trên đùi lúc thì cụp tai, lúc thì nhìn xa xăm với ánh mắt sâu thẳm, không nhịn được nói: "Cậu có chuyện muốn nói?"

 Trả lời y là một sự im lặng, bởi vì Châu Thừa Trạch sợ rằng vừa mở miệng sẽ biến thành tiếng mèo kêu, điều đó đối với cậu thực sự có chút xấu hổ.

 "Chậc, cậu không nói thì tôi đi đây." Nghiêm Khả nói vậy, nhưng thực ra không hề muốn đi, nếu con mèo này không phải là Châu Thừa Trạch, y có thể sẽ ôm đối phương lăn lộn trên đất.

 Châu Thừa Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Khả, rồi lại cúi đầu xuống, dùng móng mèo sắc nhọn vạch một số "6" trên mặt đất, ngay sau đó, lại vạch một chữ cái tiếng Anh "h".

 Nghiêm Khả ngây người, nhìn chằm chằm vào "6h" suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Sáu tiếng?"

 Châu Thừa Trạch lập tức gật đầu, Nghiêm Khả tuy là học dốt, nhưng nhìn thế này thì khá thông minh.

 "Sáu tiếng gì?" Nghiêm Khả nhíu mày, nói chuyện với mèo yêu thật khó.

 Chaau Thừa Trạch bị hỏi đến nhất thời không biết phải diễn tả thế nào cho phải, cậu muốn nói với Nghiêm Khả rằng mình sẽ duy trì trạng thái này sáu tiếng mỗi ngày, nhưng cậu không thể nào thật sự vạch câu nói đó từng chữ một lên nền xi măng, như vậy móng tay cậu dù sắc bén đến mấy cũng sẽ bị mòn không đều.

 Suy nghĩ một lát, cậu  đột nhiên nghĩ ra rằng tuy bây giờ mình là mèo, không thể nói tiếng người, nhưng hành động vẫn có thể do mình kiểm soát.

 Thế là, Nghiêm Khả nhìn thấy con mèo Ragdoll đang ngồi trong lòng mình nhảy xuống đất, khó khăn đứng bằng hai chân sau, rồi dùng chân trước bên trái chỉ vào mình một cách điên cuồng, kiên trì chưa đầy ba giây thì bốn chân đã chạm đất.

 Cứ như vậy, Châu Thừa Trạch cố gắng hết sức lặp lại hành động này ba lần, cậu nghĩ Nghiêm Khả chắc hẳn đã hiểu, nhưng không ngờ Nghiêm Khả lại nhìn chằm chằm vào cậu, trong đầu chỉ nghĩ đến – bỏ qua sự thật con mèo này là Châu Thừa Trạch, nó thật sự quá đáng yêu, muốn vuốt ve.

 Nghiêm Khả nghĩ vậy trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ghét bỏ, sợ lộ ra một chút thuộc tính ẩn giấu của mình, không ngờ y hoàn toàn quên mất thuộc tính ẩn giấu mà y đã bộc lộ rõ ràng khi Châu Thừa Trạch lần đầu tiên biến thành mèo.

 Châu Thừa Trạch nhìn thấy vẻ ghét bỏ của Nghiêm Khả, có chút buồn cười, khuôn mặt mèo tinh xảo lại kỳ lạ kéo ra một nụ cười, trông vô cùng kỳ quái.

 "Muốn sờ thì sờ đi, đâu phải chưa từng sờ."

 Một câu nói phá vỡ sự im lặng trên sân thượng, Châu Thừa Trạch kinh ngạc đứng tại chỗ, thân mèo không nhúc nhích.

 Vẻ mặt giả vờ ghét bỏ của Nghiêm Khả cứng đờ, một lúc lâu sau, y như bị vạch trần tâm sự, xấu hổ vỗ một cái vào mông mèo: "Rõ ràng có thể nói tiếng người, cậu dựa vào cái gì mà meo meo, cố tình giả vờ đáng yêu?"

 Đối với sự thật vừa giây trước chỉ có thể meo meo, giây sau lại có thể mở miệng nói tiếng người, Châu Thừa Trạch hoàn toàn mơ hồ. Nhưng lúc này, cậu chỉ cảm thấy cái vỗ của Nghiêm Khả khiến mông cậu đau rát, cả đời chưa từng mất mặt như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play