“Vậy ngài nhất định phải sống lâu.” Mộ Minh Đường không suy nghĩ mà đáp ngay: “Chẩn đoán của thái y thực sự tốt hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng, thậm chí không cần phải uống thuốc. Sau này mấy loại thuốc bổ bậy bạ đó, ta sẽ mang đi tưới cây hết.”
Tạ Huyền Thần không ngờ nàng lại nhanh chóng đón nhận câu này, sắc mặt hắn không khỏi khựng lại, những lời tiếp theo cũng không kịp thốt ra. Hắn ngừng lại một lúc, nói: “Dù sao thì ông ta cũng đã làm việc ở Thái y viện cả đời. Ngay cả khi lương tâm chưa chết, thói quen nói chuyện mập mờ cũng không thể sửa đổi. Bất kể là bệnh gì, trong miệng của những đám người này đều chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ khỏi. Ông ta nói như vậy, thực ra chỉ để an ủi ngươi thôi.”
“Vậy thì sao.” Mộ Minh Đường nói: “Chỉ cần chẩn đoán của ông ấy là chính xác thế là đủ rồi. Ông ấy nói ngài không cần dùng thuốc, tốt nhất là để cơ thể hồi phục tự nhiên. Ta cũng thấy ngài nên ăn nhiều hơn, bây giờ ngài gầy quá, còn gầy hơn cả ta.”
Khu rừng trúc dần đi đến cuối, đã có thể nhìn thấy ánh đèn bên ngoài. Không cần phải phân biệt phương hướng, chỉ cần liếc mắt là Mộ Minh Đường có thể nhận ra đó là Ngọc Lân Đường.
Mỗi ngày nàng đều tự tay thắp sáng những ngọn đèn ở Ngọc Lân Đường, không ai có thể quen thuộc với những ánh đèn này hơn nàng. Mộ Minh Đường nở nụ cười, lắc lắc cánh tay Tạ Huyền Thần, giơ tay chỉ về phía trước: “Ngài xem, chúng ta về nhà rồi.”
Tạ Huyền Thần cũng dừng bước, nhìn về phía trước. Đám hạ nhân đều đã đi ngủ, Ngọc Lân Đường chỉ để lại vài ngọn đèn le lói, trong bóng đêm mờ mờ sáng, như những ngọn đèn chỉ đường.
Tạ Huyền Thần đột nhiên hỏi: “Nếu ta lại phát bệnh thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play