“Lẽ ra ngươi phải nghĩ đến điều đó từ sớm.” Tạ Huyền Thần lạnh nhạt nói. Nói xong, hắn có phần tò mò: “Tại sao đột nhiên ngươi lại tin như vậy?”
“Rất đơn giản, nếu ngài từng có tình cảm với Tưởng Minh Vi, vừa rồi khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ nàng ta, dù không tức giận, ít nhất ngài cũng phải cảm thấy khó chịu, chứ không thể bật cười như thế.”
Tạ Huyền Thần nghĩ lại thấy đúng. Cuối cùng hắn đã rửa sạch nỗi oan của mình, nhưng lại không cảm thấy vui mừng, ngược lại rất ấm ức: “Nãy giờ mới thấy ngươi nói được một câu đúng đắn. Quả nhiên người trẻ tuổi khó giữ được bình tĩnh, ta mới nói mấy câu, sắc mặt hai người bọn họ đã khó coi như vậy.”
Tạ Huyền Thần nói xong mới nhận ra Mộ Minh Đường đang cố nhịn cười, lập tức nhận thấy có điều gì không ổn: “Sao vậy, ngươi giấu ta chuyện gì à?”
“Chớ lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ai giấu ngài chứ?” Mộ Minh Đường nói: “Thực ra cũng không thể trách đôi phu thê trẻ kia thay đổi sắc mặt, vì trước đó, ta cũng vô tình hỏi một câu. Lúc đó ta thấy Tưởng Minh Vi mặt mày tái nhợt, ngồi không yên, cứ nghĩ nàng ta bị bệnh.”
Tạ Huyền Thần đã hiểu, sự bất quá tam, hai người họ đã khiến đối phương xấu hổ đến ba lần, đổi lại người khác, có lẽ đã cho rằng họ cố ý.
Thực tế là không phải. Tạ Huyền Thần và Mộ Minh Đường chưa từng bàn bạc với nhau trước, Tạ Huyền Thần cũng không biết vì sao đầu óc mình lại chậm chạp, đến nỗi hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play