Thái y cục thừa cân nhắc rất lâu, cuối cùng rất thận trọng nói: “Bẩm bệ hạ, Kỳ Dương Vương lần này đúng là tổn hại nguyên khí nghiêm trọng. Hiện giờ đã là tháng chín, tính ra, hắn đã mê man suốt hai năm, trong hai năm này hắn ăn ít, tiêu hao nhiều, thân thể đã rất suy nhược, vậy mà hắn còn nhiều lần phát cuồng gây thương tích, tổn hao khí huyết, vô cùng hại đến căn cơ. Theo thần suy đoán, sau này nếu Kỳ Dương Vương có thể tĩnh dưỡng tốt, vẫn còn chút cơ hội sống sót, nhưng nếu lại phát cuồng một lần nữa, e rằng thân thể hắn sẽ không chịu nổi nữa.”
Nói cách khác, Hoàng đế chỉ cần đợi Tạ Huyền Thần phát cuồng thêm một lần nữa, Tạ Huyền Thần sẽ tự tiêu hao hết sinh lực mà chết, Hoàng đế cũng sẽ được giải thoát. Hoàng đế đã thấp thỏm lo lắng suốt hai năm, giờ cuối cùng cũng nghe được một câu chắc chắn, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Tâm trạng Hoàng đế lập tức tốt lên, nhìn đám người còn lại cũng không còn thấy giận nữa.
Giọng điệu của Hoàng đế trở nên dễ chịu hơn, hỏi Thái y cục thừa: “Theo lời khanh, nên điều dưỡng thân thể của hiền chất* ra sao?”
(*): Cháu
Thái y cục thừa lại thấy lo lắng, câu hỏi này không dễ trả lời, ông ta phải suy nghĩ thận trọng rồi mới dám nói. Thái y cục thừa trong lòng cân nhắc nhiều lần, mới từ từ nói: “Theo thần thấy, nên để Kỳ Dương Vương yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện đều chiều theo ý hắn, không nên để Kỳ Dương Vương phải lo nghĩ chuyện bên ngoài. Tâm tình thuận lợi thì mới dễ dưỡng bệnh, nếu Kỳ Dương Vương có thể yên ổn vượt qua mùa đông này, thì sẽ không còn đáng ngại nữa.”
Mấy kẻ lão làng ở đây đang chơi chữ, Hoàng đế hiểu ra rằng Thái y cục thừa đang muốn nói, mọi việc đều chiều theo ý hắn, cung phụng hắn, để hắn vì đắc ý mà quên mất bản thân, càng hành động nhiều thì càng tổn hao tinh lực, không đến hết mùa đông năm nay, hắn sẽ tự tiêu hao hết sinh lực mà chết.
Phải đợi đến mùa đông năm nay, chuyện này lâu hơn một chút so với dự tính của Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế suy nghĩ lại, chỉ là chênh lệch vài tháng, ông ta đã nhẫn nhịn suốt hai năm, chẳng lẽ còn không chờ nổi thêm một hai tháng?
Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt lo lắng nói: “Mùa đông khí lạnh, người yếu ớt thường khó vượt qua. Hắn là nhi tử duy nhất của Tiên đế, lúc lâm chung, Tiên đế đã giao thiên hạ và nhi tử duy nhất này cho trẫm, trẫm mấy năm nay mỗi khi nghĩ đến, đều lo lắng không yên, khó mà ngủ được. Trị thiên hạ có thể đề cao khoa cử, mời gọi hiền tài, nhưng mỗi khi nghĩ đến bệnh tình của Kỳ Dương Vương, trong lòng trẫm lại luôn lo lắng. Tiên đế chỉ còn lại mình hắn là con nối dõi, trong lòng trẫm, hắn còn quý giá hơn cả Hoàng tử của trẫm, nhưng trời xanh đố kỵ người tài, hắn mới mười chín tuổi, đã bệnh nặng đến thế.”
Hoàng đế vừa nói vừa rơi nước mắt, các thần tử ngồi dưới cũng không khỏi lau lệ, thở dài. Hoàng đế cảm thán một hồi, rồi lấy lại bình tĩnh, nghiêm trang nói: “Thái y cục thừa nghe lệnh, từ hôm nay, Thái y cục điều động năm thái y, không cần phải giảng dạy hay khám chữa bệnh ngoài Kinh thành nữa, chỉ cần ở trong Kỳ Dương Vương phủ, theo dõi sức khỏe của Kỳ Dương Vương mọi lúc mọi nơi. Các vị cần thuốc gì để chữa bệnh cho Kỳ Dương Vương, không cần xin phép, cứ trực tiếp lấy từ trong kho thuốc ra. Các ngươi phải làm mọi cách, nhất định phải chăm sóc Kỳ Dương Vương chu đáo.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play