Chỉ trong một đêm, từ đỉnh cao rơi xuống bùn lầy, nếu chỉ là mất đi quyền lực và địa vị thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả tôn nghiêm hắn cũng không thể giữ nổi. Những chiến công trong quá khứ bị xóa sạch, mọi người đều có thể đường hoàng chỉ trích hắn.
Thân bại danh liệt, những người từng theo hắn cũng lần lượt bỏ đi, lúc trước phong quang thì vạn người theo. Nhưng bây giờ, bên cạnh hắn không còn một ai thân quen. Đã hai năm trôi qua, Tạ Huyền Thần vốn đã quen với tất cả điều này, mọi người ngoài mặt thì sợ hắn, sau lưng thì mắng chửi hắn, chưa từng có ai nói với hắn rằng, có lẽ, chuyện năm đó còn có ẩn tình khác.
Tạ Huyền Thần chán ghét nhắm mắt lại, đầy gai góc, lạnh lùng nói: “Có ẩn tình thì sao, không có thì sao? Đến nước này rồi, ngươi còn hy vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm? Rồi ngươi sẽ được phục hồi địa vị Vương phi giống như gả vào Tấn Vương phủ? Vậy thì ngươi gả nhầm người rồi, ngươi nên qua bên kia tìm Tạ Huyền Tế.”
“Ngài xem, lại thế rồi.” Mộ Minh Đường thở dài, không hề giận dữ mà nhẹ giọng nói: “Ngay từ đầu ta đã biết cuộc sống của mình sau khi gả qua đây sẽ ra sao. Thực ra bây giờ tốt hơn rất nhiều so với những gì ta tưởng tượng rồi. Ta vốn đã chấp nhận số phận, nhưng ngày đó khi bước vào cửa, ta thấy người đó là ngài, ngài không biết ta đã cảm tạ trời đất như thế nào đâu. Số mệnh không quá bạc đãi ta, nếu khi đó không có ngài, có lẽ ta đã không thể sống đến ngày hôm nay. Nếu không có mối hôn sự này, ta cũng sẽ không có cơ hội để ngài biết đến ta.”
Tạ Huyền Thần vẫn nhắm mắt, lòng đầy ác ý, cho rằng Mộ Minh Đường nhất định đang hoa ngôn xảo ngữ để dối lòng. Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Nàng là người biết thời thế nhất, bây giờ nàng ở trong Kỳ Dương Vương phủ, chẳng phải nên nói tốt về hắn sao? Thực ra, chắc chắn là nàng rất hối hận.
Tạ Huyền Thần đầy ác ý trong lòng, rõ ràng không muốn nghe chút nào, nhưng cuối cùng, lời của Mộ Minh Đường vẫn không sót chữ nào lọt vào tai hắn.
Khi Mộ Minh Đường nói rằng nếu không có mối hôn sự này, hai người sẽ không có cơ hội biết đến nhau, lòng Tạ Huyền Thần như bị một chiếc búa gõ nhẹ. Vậy là nàng thật sự không hối hận, nàng đang hy vọng vào tương lai của hai người họ sao?
Trong bóng tối, Mộ Minh Đường không thể thấy được biểu cảm của Tạ Huyền Thần, nàng chỉ thấy hắn không nói gì, liền tự mình tiếp lời: “Đúng là đúng, sai là sai, người tốt cũng có lúc phạm sai lầm, kẻ xấu không phải lúc nào cũng làm sai. Mọi chuyện đều nên xét theo đúng sai, không xét theo việc ai phải ai trái. Nếu ngài không làm, thì tức là không làm, bất kể ngài là ai, họ đều không nên vu oan cho ngài.”
Im lặng kéo dài, sau một lúc lâu, Mộ Minh Đường tưởng rằng Tạ Huyền Thần sẽ không trả lời nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Ta không biết.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT