Không ngờ, hắn còn có nền tảng văn học tốt đến vậy. Mộ Minh Đường thấy hắn ngồi cạnh mình viết chữ, nét bút điêu luyện, thư pháp cũng rất giỏi.
Ánh mắt cô nhìn quá rõ ràng, Tạ Huyền Thần viết xong một dòng, mới buông bút, nói: “Nghe giảng nghiêm túc, đừng nhìn ta đến mất tập trung.”
Mộ Minh Đường giật mình, lập tức tức giận: “Ai nhìn ngươi?”
Tạ Huyền Thần không nhịn được bật cười, lại định véo má cô: “Sao em dễ chọc thế, trêu một cái là nổi giận.”
Mộ Minh Đường biết mình lại bị hắn chơi xỏ. Cô tức tối thu dọn đồ đạc thật nhanh. Hôm nay học kinh thư mới hiểu được lơ mơ, còn nhiều chỗ phải nghiền ngẫm thêm. Mộ Minh Đường không muốn lãng phí thời gian ở học đường, lập tức thu xếp về nhà.
Tạ Huyền Thần lần đầu tiên thấy thời gian học trôi nhanh như vậy. Thấy cô vội vàng như thế, hắn cố ý đè bút của cô lại: “Muốn đi ngay thế sao?”
Mộ Minh Đường cố giật bút ra, nhưng tay Tạ Huyền Thần như gắn chặt, không nhúc nhích. Cô đành bỏ cuộc – người ta vốn dĩ trời sinh có sức mạnh khác người, giờ mới thật sự thấy rõ chênh lệch giữa thiên tài và người thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT