"Ta tuy không bằng Tạ hầu gia, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người để ai muốn nắn bóp thế nào cũng được. Chuyện này đợi chiến sự kết thúc, kết luận ra sao sẽ do bệ hạ định đoạt, không đến lượt Tạ hầu gia ở đây ngậm máu phun người."
"Được lắm, bản hầu ngậm máu phun người? Tốt, ta thấy cũng không cần đợi chiến sự kết thúc nữa, bây giờ lập tức quay về kinh đô, ta muốn xem bệ hạ sẽ định đoạt như thế nào."
Nói xong, Tạ Thương trực tiếp tiến lên, túm lấy cổ áo Vương Tiển, ra vẻ muốn lôi hắn ra khỏi đại sảnh.
Cũng không thể trách Tạ Thương kích động mất bình tĩnh như vậy. Dù sao, khi Trấn Quân Thành bị phá, để cứu tên chó chết này, Liệt Sơn quân dưới trướng hắn đã thương vong thảm trọng, chỉ còn lại chưa đến năm trăm người.
Liệt Sơn quân xem như đã bị phế.
Mối hận này, Tạ Thương làm sao có thể buông bỏ. Nếu không phải lúc đó vì đại cục, hắn đã hận không thể một đao chém chết tên hoạn quan này.
Vương Tiển tự cho mình có bệ hạ chống lưng, nên cũng không sợ Tạ Thương, nhưng không ngờ Tạ Thương lúc này lại đột nhiên nổi điên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT