Sau một thoáng im lặng, Trương Tích Uyên đi về phía này trong bóng tối, có người đưa tay lên bàn lấy điện thoại, “Bật đèn pin điện thoại lên xem, không phải là ngất xỉu rồi chứ?”
Cố Ngữ Chân sợ đến mức giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở khe khẽ, hoàn toàn mất hết sức lực.
Lý Thiệp nghe thấy tiếng khóc của cô mới kiềm chế lại, anh giữ chặt eo cô, cắn mạnh vào môi cô một cái rồi mới buông tay.
Cố Ngữ Chân không kịp để ý đến cơn đau, vội vàng đứng dậy chạy về phía sau, gần như cùng lúc đó có người bật đèn pin điện thoại chiếu tới.
Ánh đèn chiếu qua, rơi trên khuôn mặt Lý Thiệp, anh lười biếng dựa vào ghế, không có chút gì bất thường, ngoại trừ cổ áo hơi xộc xệch, đôi môi mỏng hơi đỏ, không nhìn ra được gì khác, anh uể oải hỏi: “Chiếu cái gì?”
Giọng anh tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực một cách khó hiểu.
Phương Hủ Hủ vội vàng chuyển điện thoại sang chỗ khác, “Không có gì ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play