Mạt Mạt đi một vòng chợ, trong lòng nhớ rõ lời con trai dặn, buổi tối cả hai cùng nhau về nhà, phải bồi bổ cho con bé Phong Uyển thật tốt.
Về đến nhà, Mạt Mạt lập tức xắn tay vào bếp. Từ khi nấu lại cơm nước, tay nghề của bà ngày càng tiến bộ, còn có kiên nhẫn bày biện món ăn tỉ mỉ.
Bên kia, Phong Uyển cứ lững thững bước đi, rõ ràng là không muốn về nhà, cô cần thời gian để trấn tĩnh lại, thực sự cần thời gian.
Phong Uyển cứ như người mất hồn, đi đứng xiêu vẹo. Đến lần thứ ba suýt vấp ngã, An An mặt lạnh tanh, trực tiếp nắm lấy tay cô, “Lớn đầu rồi mà đi đứng cũng không xong.”
An An nắm lấy bàn tay Phong Uyển, bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, cảm giác không tệ, anh hơi dùng một chút lực.
Phong Uyển giật mình hoàn hồn, ngơ ngác nhìn đôi tay đang nắm chặt, cứ như không thật. Cô nhất định đang nằm mơ, đúng, nhất định là thế. Giấc mơ này dài quá, lại còn chân thật đến vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play