Ba tháng đã trôi qua được một nửa, thời tiết dần ấm lên. Ban ngày, nhiệt độ đã lên tới bảy, tám độ. Tuyết đọng hai bên đường chẳng còn bóng dáng, mặt băng trên sông cũng mỏng đi rất nhiều. Bọn trẻ con tinh nghịch chỉ còn chờ ngày băng tan hẳn để thỏa sức nô đùa.

Mười lăm rồi. Hai anh em song sinh đã sớm quên béng chuyện hôm nay Hướng Triều Dương về. Một đứa tay cầm xẻng, một đứa tay cầm vợt, giục Mạt Mạt và thằng em út mau lên. Thắng Lợi và mấy đứa khác đi từ nãy rồi.

Mạt Mạt bị giục phát cáu: "Đừng có giục nữa, sắp xong rồi đây!"

Hai anh em song sinh cuống quýt xoay vòng vòng. Vừa thấy Mạt Mạt khóa cửa xong, chúng đã nhanh như chớp chạy biến. Mạt Mạt vừa quay đầu lại, hai thằng nhóc ranh đã chẳng thấy tăm hơi.

Sông nằm ở phía đông Dương Thành. Dọc đường đi, Mạt Mạt gặp vài đám trẻ con khác, chắc cũng đi bắt cá.

Mạt Mạt dắt em trai đi hơn nửa tiếng mới tới nơi. Hai anh em sinh đôi và thằng Hắc Tử đã đào bới được một lúc. Thấy Mạt Mạt, chúng vẫy tay rồi lại cúi xuống tiếp tục cạy băng.

Mạt Mạt dặn dò: "Để ý băng đấy, đừng có mà ngã xuống sông. Mấy đứa cẩn thận vào!"

Hai anh em sinh đôi vẫy tay: "Biết rồi!"

Mạt Mạt dẫn em trai đứng ở bờ sông. Đất hai bên bờ đã mềm nhũn. Mạt Mạt nhặt một cành cây khá lớn, khều khều vào mép băng. Đất bùn mềm oặt. Mắt Mạt Mạt sáng lên, nhớ đến con trai sông.

Mạt Mạt thèm thuồng. Thời này chưa có ô nhiễm, dù con trai sông hơi tanh mùi bùn đất, chẳng mấy ai thích ăn. Trai sông thì đầy rẫy. Chắc dọc bờ này có nhiều lắm.

Mạt Mạt hớn hở kéo em trai về phía đám cỏ khô. Đất ở đây mềm hơn một chút, tỉ lệ tìm được trai sẽ cao hơn. Cô bảo em trai đứng canh ở bờ sông, còn mình cầm gậy quấy bùn. Rất nhanh, cô đã khều được một thứ gì đó cứng cứng.

Mạt Mạt dùng gậy cạy lên vài con. Toàn trai to bằng bàn tay, đúng là không nhỏ chút nào.

Nửa tiếng sau, cô đã có một đống trai nho nhỏ. Liên Thanh Xuyên ngạc nhiên hỏi: "Chị ơi, chị bắt đống trai này làm gì? Có ăn được đâu?"

Mạt Mạt cười: "Tại chưa biết làm thôi. Chị làm đảm bảo em thích ăn!"

Thanh Xuyên rất tin vào tay nghề nấu nướng của chị, nuốt nước miếng ừng ực.

Mạt Mạt hăng hái hẳn lên. Cô muốn nhân cơ hội này bắt thật nhiều trai. Đến khi nước sông tan hết băng, cô chẳng có bản lĩnh mò trai đâu.

Liên Thanh Xuyên đứng xem một lúc thấy chán, tự đi chơi. Mạt Mạt liếc nhìn em trai, xác nhận không có gì nguy hiểm rồi tiếp tục công việc.

Mạt Mạt đào bới cả tiếng, đã được một mớ kha khá. Cô lau mồ hôi, bắt đầu tách trai. Thấy không ai để ý, cô lén bỏ thịt trai đã tách vào không gian.

Vẫn còn một ít chưa tách xong thì Liên Thanh Xuyên kêu lên: "Chị ơi, chị ơi, có trứng này!"

Mạt Mạt chạy theo tiếng gọi của em. Thằng bé đang đứng canh ở cái hố, giơ quả trứng lên hỏi: "Chị ơi, trứng gì đây?"

Mạt Mạt liếc nhìn xung quanh, thấy có lông vịt. Cô xoa đầu em trai: "Trứng vịt trời đấy. Thanh Xuyên giỏi quá!"

Thanh Xuyên cúi xuống nhặt hết trứng vịt: "Chị ơi, mình đi tìm nữa đi, chắc chắn còn!"

"Ừ, mình đi tìm nữa xem sao."

Đám cỏ khô này rộng lắm. Mới đi được hơn nửa đoạn đường, hai chị em đã tìm được hai mươi quả trứng vịt trời. Họ tiếp tục đi về phía trước. Bỗng một con vịt trời bay vút lên, làm hai chị em giật nảy mình. Mạt Mạt theo phản xạ ném gậy gỗ. Gậy trúng ngay đầu con vịt, khiến nó rơi xuống đất.

Thanh Xuyên chạy tới nhặt con vịt lên, hưng phấn nhảy cẫng: "Chị ơi, chị giỏi quá!"

Mạt Mạt xoa xoa mũi, đúng là mèo mù vớ phải chuột chết thôi. "Đi thôi, về nhà thôi."

Thanh Xuyên vẫn chưa chơi đủ trò tìm trứng vịt, có chút không muốn: "Em còn chưa tìm đủ mà!"

Mạt Mạt cốc nhẹ vào đầu em trai: "Tay mình đầy hết rồi, không cầm được nữa đâu. Với cả ở đây xa quá, các anh lo lắng đấy."

"Vậy thôi vậy."

Hai chị em quay về. Thắng Lợi và mấy đứa kia đã về từ lâu. Hai anh em song sinh đang xách cá đứng đợi ở bờ sông. Bắt được không ít đâu, có đến bốn con cá chép được xâu bằng dây cỏ.

Hai anh em song sinh liếc mắt thấy con vịt, xúm lại hỏi: "Chị bắt được đấy à? Bọn em cả đám mà chẳng bắt được con nào!"

Mạt Mạt cong cong đôi mắt: "Tại chị may mắn thôi."

Liên Thanh Xuyên hớn hở khoe trứng vịt trời: "Anh hai, anh ba, em tìm được này!"

Hai anh em sinh đôi chẳng thèm ngó ngàng đến cá, thừa lúc đám bạn không để ý, nhanh chân chạy tới "càn quét", lôi kéo cả em út đi tìm trứng vịt tiếp.

Mạt Mạt hết cách, vẫy tay bảo ba anh em cứ tự đi chơi, còn cô ngồi ở bờ sông thu dọn nốt số trai và cá còn lại.

Đợi Mạt Mạt thu dọn xong xuôi, hai anh em song sinh mới luyến tiếc quay về. Túi ai cũng đầy ắp. Ba thằng nhóc này chắc đã đào hết các hốc có thể đào ở gần đây. Với cả chúng tìm được trước nên số lượng trứng vịt trời lên tới hơn bốn mươi quả, thu hoạch thật không nhỏ.

Mạt Mạt xách thịt trai lên: "Giờ thì về nhà được rồi chứ?"

Hai anh em sinh đôi cười toe toét đến tận mang tai, hôm nay trúng mánh lớn: "Về nhà thôi, ha ha, về nhà thôi!"

Hai chị em Mạt Mạt về đến nhà thì đã hơn hai giờ chiều. Cửa lớn đang mở. Hai chị em vội vàng vào sân, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Liên Quốc Trung thì yên tâm. Hóa ra bố đã về.

Tay trái Mạt Mạt xách vịt trời, tay phải xách lưới đựng thịt trai, hớn hở bước vào nhà: "Bố ơi, bố xem đây là cái gì này!"

Liên Quốc Trung thấy bộ dạng của cô con gái, sặc cả nước bọt. Con gái ngoan ngoãn của ông sao hôm nay lại giống như một đứa nhóc điên thế này.

Mạt Mạt đang đắc ý thì khựng lại khi nhìn thấy Hướng Triều Dương. Sao anh ta lại ở nhà?

Hai anh em song sinh lẽo đẽo theo sau, thấy Hướng Triều Dương mới nhớ ra hôm nay anh về. Chúng bỗng thấy ngượng ngùng, một chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên. Hai đứa ngoan ngoãn đứng im như phỗng.

Mạt Mạt trở về phòng, soi gương. Trên đầu thì có cỏ khô, má trái thì dính cả vệt bùn. Thật là mất hình tượng quá đi. Thảo nào Hướng Triều Dương lại cười. Mạt Mạt nghiến răng ken két, hai anh em song sinh thế mà không nhắc nhở cô một câu. Cô cứ thế đi một mạch về nhà, thật là mất mặt quá đi.

Liên Quốc Trung thấy hai đứa con trai đứng im thin thít thì liếc nhìn Hướng Triều Dương vài lần. Con trai ông quen biết Hướng Triều Dương sao?

Sau đó ông để ý thấy hai anh em song sinh lấm lem bẩn thỉu, nổi nóng: "Còn không mau về phòng thay quần áo đi, đứng đây làm gì?"

Hai anh em song sinh vội vàng về phòng. Thay quần áo xong xuôi, Liên Quốc Trung chỉ vào bọc đồ trên bàn: "Đem cái bọc của anh cả con cầm vào bếp, bảo chị con chuẩn bị nhiều món ngon một chút. Hôm nay Triều Dương ở lại ăn cơm."

Hai anh em song sinh tuân lệnh, vào bếp: "Chị ơi, đây là anh cả nhờ anh Triều Dương mang về, nặng lắm."

Hai anh em song sinh vừa nói vừa mở bọc đồ. Nào là bánh kẹo, nào là trái cây, năm cân bột mì Phú Cường, năm cân gạo, còn có một con thỏ hong gió nữa.

Mạt Mạt nhíu mày: "Anh ấy nói là anh cả nhờ mang về à?"

Liên Thanh Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy. Không chỉ giúp mang bọc đồ, anh ấy còn mang cho bố hai chai rượu Phần với một bao thuốc Đại Tiền Môn nữa đấy!"

Mạt Mạt tính nhẩm. Rượu Phần ba đồng một chai, thuốc Đại Tiền Môn ba hào chín một bao. Tính ra quà cáp cũng phải mười đồng tiền, hơi bị sang. Mạt Mạt lại nhìn bọc đồ, có chút không hiểu ra sao. Rốt cuộc Hướng Triều Dương muốn làm gì?

Mạt Mạt chia kẹo, đuổi hai anh em sinh đôi ra ngoài. Cô phải chuẩn bị cơm chiều. Ước chừng món ăn. Thịt kho tàu, cá chép sốt cà chua, miến hầm vịt trời, trai sông xào cay, trứng vịt trời chiên, rau trộn trai sông, làm thêm bát canh cải trắng nữa. Năm món một canh, cơm chính là màn thầu bột mì trộn ngô.

Đợi Điền Tình về đến nhà thì đồ ăn cũng vừa xong. Một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ. Liên Quốc Trung mặt mày rạng rỡ, vui vẻ khui một chai rượu Phần, mời khách: "Hôm nay bố con ta cùng Triều Dương làm vài chén."

Hướng Triều Dương liếc nhìn Mạt Mạt: "Vâng ạ."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play