Không gian của Liên Mạt Mạt thật kỳ lạ. Bên trong không thể chứa vật sống, cứ sinh vật nào lọt vào, y như rằng bị cắn nuốt. Còn đồ vật vô tri vô giác thì lơ lửng giữa không trung. Nghiên cứu suốt sáu năm trời, cô vẫn chẳng hiểu ra làm sao.

Bởi vì cứ rảnh là cô lại tìm hiểu thông tin, nên toàn bộ gia sản sáu năm qua đều nằm trong không gian. Thêm một ít đặc sản nữa, là lúc tìm hiểu tin tức về thằng em út tiện tay lấy được. Đồ ăn không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo với đồ dùng.

Quan trọng nhất trong không gian là quà Tết cho cô nhi viện. Bốn năm đại học ở xa, cô chưa từng về. Lần này nhờ có khoản tiền ngoài ý muốn, nên cô mua sắm rất nhiều. Cũng may cô đã mua nhiều một chút.

Gạo lúa thơm Đông Bắc, loại 50 cân năm bao; bột mì 50 cân năm bao; mỳ sợi trắng thủ công hai mươi cân hai thùng; mỳ ngô một thùng; dầu ăn loại hảo hạng mười cân bốn thùng; cả con lợn nhà nuôi béo núc, làm thịt được khoảng 300 cân; còn nhờ bạn bè mua lạp xưởng, thịt khô, chân giò hun khói mỗi thứ một thùng; cuối cùng là hai thùng đồ biển.

Tiếp đến là các loại kẹo bánh, trái cây cho đám trẻ con, mỗi loại năm cân ba túi lớn; bánh ngọt một thùng; táo, quýt, cam, nho, chuối mỗi thứ hai thùng; mua thêm một thùng sữa bột cho mấy đứa trẻ bị bỏ rơi; cuối cùng là sữa canxi và đồ bổ cho viện trưởng già.

Rau tươi thì không mua, dù sao ngoài chợ có đủ cả, ăn tới đâu mua tới đó là được.

Đến lượt gia sản của Liên Mạt Mạt thì càng dễ thu xếp. Đồ ăn chỉ còn lại khoảng năm cân gạo, ba cân trứng gà ta. Các loại mỳ sợi thì nhiều hơn, chắc được tầm 30 cân. Rau dưa có vài thứ, không nhiều lắm, khoảng chục cân. Thêm ít đồ khô bảy tám cân, chưa kể gia vị. Còn lại lặt vặt các thứ đồ ăn linh tinh khoảng 40 cân. Tóm lại, đồ ăn chẳng có bao nhiêu.

Liên Mạt Mạt nhìn số lương thực ít ỏi trong không gian mà hối hận. Cô đã quá lãng phí không gian rồi. Nếu nhồi nhét toàn đồ ăn, chắc đủ cả nhà sống đến thời hiện đại hóa mất.

"Keng..." Tiếng mở cửa vang lên, tiếp đó là tiếng cười đùa ầm ĩ. "Anh hai, coi chiêu nè!"

"Để yên cho em nhờ! Chị còn đang ngủ đó!"

Liên Thanh Nghĩa vội che miệng lại, sau đó cười làm lành: "Em quên mất. Em đi xem chị."

Liên Thanh Nhân nhanh tay tóm lấy cổ áo Liên Thanh Nghĩa: "Mày xê ra cho anh! Anh còn lạ gì cái bụng dạ gian xảo của mày. Mày đi xem chị cái nỗi gì, rõ ràng là định gọi chị dậy!"

Liên Thanh Nghĩa xoa xoa cái bụng đang réo ầm ĩ: "Thì em đói bụng mà. Có mỗi hai anh em mình, có biết nấu cơm đâu. Mà nhìn đồng hồ cũng sắp giữa trưa rồi."

Bụng Liên Thanh Nhân lúc này cũng kêu ọt ọt. Bữa sáng chỉ có bát cháo ngô loãng toẹt. Mười bốn tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, bụng dạ rỗng tuếch. Sáng ra lại còn chơi bời cả buổi, bụng càng đói cồn cào.

Liên Mạt Mạt vừa bước ra, đã thấy hai thằng em đang bưng tách rót nước ấm. Lòng cô chợt trĩu nặng. Không cần nhìn cô cũng biết, số lương thực trong nhà chỉ đủ ăn qua ngày. Mà tháng mười hai có tận 31 ngày cơ đấy.

Liên Thanh Nghĩa là thứ tư trong nhà, tính tình lanh lợi, thấy Liên Mạt Mạt bước ra, liền hỏi: "Chị dậy rồi à? Chị thấy đỡ cảm hơn chưa?"

Liên Thanh Nhân là thứ ba trong nhà, tính tình giống bố, hiền lành hơn. Vì bố quanh năm suốt tháng đi làm xa, anh cả lại không có nhà, nên cậu ra dáng anh hai lắm, rất điềm đạm. Cậu liếc Liên Thanh Nghĩa một cái.

"Chị, có phải tụi em làm chị thức giấc không?"

Liên Mạt Mạt nhìn hai đứa em song sinh giống nhau như đúc đứng cạnh nhau, nhớ đến việc cả hai đều chết yểu, đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, cố nén xúc động muốn khóc, khẽ cười: "Không có, chị dậy lâu rồi."

Liên Mạt Mạt thấy thằng hai Liên Thanh Nghĩa nhìn mình đầy nghi hoặc, có chút chột dạ. Thằng nhóc này khôn lỏi lắm đây. "Hai đứa đói bụng rồi à? Chị đi nấu cơm đây, một lát là xong."

Liên Thanh Nhân bước lên một bước: "Chị, để em giúp chị!"

Liên Mạt Mạt xua tay: "Không cần đâu, than trong bếp vẫn luôn ủ sẵn rồi, không cần em đâu. Ngày mai thi cuối kỳ rồi, hai đứa mau về phòng ôn bài đi."

Hai anh em vừa nghe đến thi cử, cả người đều ỉu xìu, cúi gằm mặt trở về phòng.

Liên Mạt Mạt khẽ cười, đi vào bếp. Nhà Liên gia không phải nhà tập thể được phân, mà là do bố cô mua. Vì căn nhà này mà bao nhiêu tiền bạc tích cóp đều đổ hết, còn thiếu nợ nữa. Thậm chí em út Liên Thanh Xuyên còn bị sinh non vì chuyện mua nhà, sức khỏe vẫn luôn yếu ớt.

Căn nhà hơn 70 mét vuông, có sân riêng. Sân trước có khoảng 60 mét vuông đất trống. Trừ chỗ xây nhà vệ sinh và lều chứa đồ, còn lại hơn ba mươi mét vuông có thể trồng rau. Sau này bố quanh năm đi lái xe đường dài, vì an toàn, cô đã xây lại tường bao, cao đến hai mét. Đây là chỗ Liên Mạt Mạt ưng ý nhất.

Liên Mạt Mạt đang nhóm lửa thì Liên Thanh Nghĩa đột nhiên ló đầu vào: "Chị, có phải trong nhà hết gạo rồi không? Hay là mình ra chợ đen xem sao?"

Liên Mạt Mạt giật mình, gắt gao nhìn chằm chằm Liên Thanh Nghĩa: "Em câm mồm cho chị! Chị nói cho em biết, sau này dù khó khăn đến đâu cũng không được bén mảng đến chợ đen, nghe rõ chưa?"

Liên Thanh Nghĩa hoảng sợ. Nó không hiểu vì sao chị lại nghiêm trọng như vậy, cứ như chợ đen là hồng thủy mãnh thú vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của chị, nó nuốt nước miếng: "Em không đi là được chứ gì."

Liên Mạt Mạt vẫn không yên tâm về Liên Thanh Nghĩa. Thằng nhóc này trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu thì đúng là cao thủ. "Em thề cho chị, sau này tránh xa chợ đen ra, bất cứ chuyện gì liên quan đến chợ đen cũng không được tham gia."

Sắc mặt Liên Thanh Nghĩa cũng khó coi, mất kiên nhẫn: "Con gái đúng là phiền phức, sợ cái này sợ cái kia."

Liên Mạt Mạt thấy Liên Thanh Nghĩa giận đùng đùng bỏ đi, sống lưng cô toát hết mồ hôi lạnh. Đầu ngón tay ấn mạnh vào huyệt thái dương. Không ngờ Thanh Nghĩa đã có ý định đến chợ đen từ sớm như vậy. Thảo nào sau này nó dám tự mình làm. Xem ra sau này cô phải để mắt đến Thanh Nghĩa nhiều hơn, quyết không thể để chuyện cũ lặp lại.

Liên Mạt Mạt bưng bát cháo ngô đã nấu xong. Cháo loãng thế này, thở dài cũng vì lương thực cả thôi.

Bữa trưa chỉ ăn cháo thì cũng không được. Nhưng trong túi chỉ còn lại một bát bột ngô, đó là phần ăn cho bữa tối và ngày mai. Gạo trắng trong không gian của cô thì không thể lấy ra được, lương thực tinh chế ở thành phố đều được quản lý chặt chẽ, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, chẳng có tác dụng gì. Nghĩ vậy, Liên Mạt Mạt càng thêm bực bội. Cô đúng là chẳng lấy được mấy thứ ra từ cái không gian này.

Liên Mạt Mạt cứ tưởng trọng sinh rồi thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Nhưng hiện thực cho cô thấy, cô đã nghĩ quá đơn giản. Bực bội, cô lôi từ trong không gian ra nửa cân mỳ ngô. Mỳ khô khốc. Liên Mạt Mạt bẻ vụn ra, rồi dùng chày cán bột cán thành bột ngô, đổ hết vào nồi.

Liên Mạt Mạt lại ra chum, lấy bắp cải, nhặt hai lá xuống, rửa sạch, thái nhỏ, tiếp tục đem mỳ ngô cán vụn. Hơn mười phút sau, chờ cháo chín, cô đổ chỗ bột ngô vừa làm vào.

"Thanh Nhân, Thanh Nghĩa rửa tay ăn cơm."

Liên Mạt Mạt trở lại phòng mình, thằng út Liên Thanh Xuyên đã mặc xong quần áo xuống giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn ửng hồng vì mới ngủ dậy. Liên Mạt Mạt không nhịn được véo má nó: "Dậy đúng lúc đấy, rửa tay rồi ăn cơm."

Liên Thanh Xuyên ừ một tiếng, đi theo Liên Mạt Mạt ra phòng khách nhỏ, nhìn bát cháo ngô đầy ắp mà ngây người.

Liên Thanh Nghĩa và Liên Thanh Nhân ngơ ngác đứng. Liên Thanh Nhân vì quá kích động, giọng nói run run: "Chị, chị đem hết bột ngô ra làm rồi à? Tối với mai ăn gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play