Tôn Hoa quần áo rách rưới, trên tóc còn dính đầy cỏ dại, mặt mũi thì đen nhẻm như vừa chui từ dưới đất lên. Hắn vừa chạy vừa thở hồng hộc, mấy cọng cỏ trên đầu thi nhau rớt xuống. Mạt Mạt thầm bội phục khả năng nhận diện của mình, Tôn Hoa đã thành ra cái bộ dạng này mà cô vẫn liếc mắt nhận ra.
Tề Hồng chắn trước mặt Mạt Mạt, cảnh giác nhìn Tôn Hoa. Mạt Mạt cũng đề phòng, rõ ràng Tôn Hoa đang nhắm vào cô.
Tôn Hoa thở hổn hển, đứng trước mặt Mạt Mạt, "Đều là Cảnh Tinh Tinh bày mưu tính kế, chuyện này không liên quan đến tôi."
Mạt Mạt lúc này mới hiểu ra, thảo nào Tôn Hoa luôn chú trọng ăn mặc lại trở nên rách rưới thế này.
Tôn Hoa coi Mạt Mạt là hy vọng cuối cùng, đôi mắt không chớp nhìn cô chằm chằm. Những giây phút chờ đợi Mạt Mạt mở miệng thật dài dằng dặc. Tôn Hoa thực sự sợ hãi cái nơi ăn ở thì dột nát, phải ở chung với trâu, ăn uống thì càng tệ, đến một ngụm nước nóng cũng không có. Đặc biệt là hắn còn bị mọi người xa lánh, hai ngày nay một mình hắn phải dọn dẹp đống phân trâu, ghê tởm chết đi được.
Trước đây, hắn vẫn luôn nghĩ làm việc nhà nông là khổ nhất, nhưng bây giờ mới biết, ăn không đủ no mà việc thì ngập đầu, hắn chịu đủ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT