Diệp Minh Yên nhếch mép cười lạnh lùng: "Sao cháu lại không dám? Bà già, cháu nói cho bà biết, từ cái ngày bà bước chân vào cửa Tạ gia, bà đã định sẵn bị con cháu Diệp gia ghét bỏ rồi. Giờ cháu đối xử với bà thế này, bà có gì mà phải kinh ngạc?"
"Sao, bà còn nghĩ cháu sẽ tôn kính bà chắc? Hahaha! Thật nực cười! Chẳng phải trước đây bà hay mỉa mai, nói móc cháu không có ba nuôi sao? Sao giờ quên hết rồi?"
"Mày... Tao là trưởng bối của mày, một đứa con nít như mày mà dám chửi người như thế, đúng là đồ không ai dạy dỗ, mày chỉ là..."
"Cháu thế nào đi nữa, cũng hơn đứt lũ người dơ bẩn không rõ nguồn gốc mà bà nuôi!"
Lúc này Diệp Minh Yên chẳng còn sợ sệt gì bà ta nữa, lời nói cũng chẳng khách khí chút nào.
"Mày..." Chu Vân tức đến nảy đom đóm mắt. Người nhà nhị phòng Tạ gia cũng giận tím mặt, định xông lên thì Tần Tu Hằng cười nhạt một tiếng: "Các người định làm gì?"
Giọng nói lạnh băng, rõ ràng là cười mà lại ẩn chứa sát khí, chỉ một câu đã khiến người Tạ gia sợ hãi dừng bước.
Diệp Minh Yên cười nói: "Ôi chao, lại còn thẹn quá hóa giận cơ đấy? Năm xưa khi dễ bà nội cháu thì kiêu ngạo lắm mà? Sao giờ không kiêu ngạo nữa? Tối om ở nhà đào hố, đào được cái gì chưa? Sao kêu la thảm thiết thế? Có phải định đào gì đó, mà giờ phát hiện ra chẳng có gì không?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT