Cái nhà này bị trộm đến hai lần rồi, đúng là khiến cả nhà hoang mang lo sợ. Bao nhiêu năm nay có ai nghĩ đến chuyện đi nước ngoài cơ chứ? Đùng một cái xảy ra chuyện này, tiền bạc giấu kỹ trong nhà cứ thế mà không cánh mà bay, mà họ thì chẳng mảy may hay biết gì. Chuyện này có đáng sợ không cơ chứ!
Nói không nghi Tạ Thừa Tài thì không đời nào có chuyện đó. Đến giờ phút này, họ vẫn đinh ninh rằng Tạ Thừa Tài là kẻ khả nghi nhất. Nhưng mà, cái mớ tiền lấy ra lần trước còn chưa thấy đâu. Giờ mà không tận mắt chứng kiến số còn lại có còn không thì Tạ Cần Sơn chẳng thể nào yên tâm mà ngủ được.
Chu Vân đây là lần đầu tiên biết chỗ Tạ Cần Sơn giấu đồ. Trong lòng cô ta vừa hồi hộp, vừa phấn khích.
"Ông này, bao nhiêu năm nay ông giấu của ở đây à?"
Tạ Cần Sơn "ừ" một tiếng, cắm cúi đào bới.
"Chỗ này giấu nhiều không? Tổ tiên nhà họ Diệp có nhiều bảo bối lắm hả? Ông chẳng phải bảo tổ tiên nhà người ta giàu có lắm sao? Chắc chắn là nhiều lắm ấy! Ôi dào, bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao ông không moi ra bớt đi? Như thế thì mình cũng có nhà to mà ở, được lên thành phố sống, chứ đâu phải chôn chân ở cái chốn đồng quê này mà chịu khổ."
Tạ Cần Sơn im lặng không nói gì. Ông biết tỏng cái tính của Chu Vân, làm sao mà dám đem hết ra cho được? Nếu mà làm thế thật thì cái nhà này đã bị Chu Vân phá tan nát từ lâu rồi. Dù sao thì ông cũng đã lớn lên ở nhà họ Diệp từ bé, có chút kiến thức, cũng có chút tầm nhìn xa trông rộng. Ông biết không thể chỉ nghĩ đến chuyện hưởng thụ phú quý nhất thời. Ông đang chờ, chờ thằng con út nên người nên nết, số tiền này sẽ đủ để giúp cả nhà hưng thịnh phát đạt.
Tạ Cần Sơn cứ đào mãi, còn Chu Vân thì cứ lải nhải than vãn, mong lay động được lòng Tạ Cần Sơn, để sau khi lấy được đồ thì ông sẽ đổi ra thật nhiều tiền cho cô ta tiêu xài.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT