Con người ta là vậy, khi còn trẻ thì có bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu khát vọng muốn thực hiện. Nhưng đến tuổi xế chiều, chẳng có gì hạnh phúc bằng con cháu sum vầy. Ở cái tuổi và địa vị của Chu lão gia tử, bạn bè già của ông gần như ai cũng có gia đình đề huề, chỉ riêng ông là cô đơn một mình. Đứa con trai út thì quanh năm ở bên ngoài, trong nhà chỉ có một ông già.
Nhìn cảnh tượng này, Chu Hành bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời mình. Trước kia, có lẽ anh đã quá ích kỷ rồi chăng? Chỉ biết đến công việc, chỉ biết cống hiến. Tuổi còn trẻ anh đã bị thương, không thể có con. Lúc biết chuyện, đương nhiên anh đau khổ, thậm chí vì lòng tự trọng của đàn ông, anh còn thấy có chút xấu hổ. Nhưng rồi thời gian trôi qua, anh cũng chấp nhận, không còn để tâm đến chuyện kết hôn nữa. Anh nghĩ, một mình cũng tốt, đỡ bao nhiêu chuyện phiền phức. Sau này anh sẽ lo cho cha già, rồi đến khi anh già, cũng sẽ có viện dưỡng lão, chẳng có gì phải lo lắng.
Nhưng giờ đây, nhìn cha mình như vậy, anh cảm thấy có lẽ mình nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Dù không có con, thì nhận con nuôi cũng được. Trong nhà cần có hơi người, cần sức sống. Bên cạnh cha cần người bầu bạn, mà điều này người hầu hay bảo mẫu không thể thay thế được.
Chu Hành ngồi xuống cạnh cha, nói: "Ba à, sau này con sẽ về nhà thường xuyên hơn để bầu bạn với ba. Còn nữa, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện kết hôn, ba đừng buồn nữa được không?"
Chu lão gia tử đột ngột quay đầu, nhìn đứa con trai út duy nhất của mình: "Thật chứ?"
Chu Hành gật đầu: "Thật ạ, ba. Con nhất định sẽ tìm một cô gái phù hợp, sau này sống thật tốt!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play