Họ chỉ dám lội quanh những vũng nước nông, nơi đá được xếp thành vòng, chứ chẳng ai dám bén mảng đến chỗ nước sâu. Ấy vậy mà đám cá cứ lười nhác ở lì trong đó, chẳng buồn bơi đi đâu.

Diệp Minh Phong cười hì hì, thỉnh thoảng lại bốc nhúm thức ăn cho cá mà chị gái làm, rải xuống nước.

"Em cứ cho chúng nó ăn hoài đó, chắc chắn là thức ăn chị hai làm ngon quá, chúng nó chẳng nỡ đi đâu hết trơn!"

Hàn Việt nghe vậy chỉ biết câm nín.

"Anh Tu Hằng!" Tần Tu Hằng nhìn con bé chạy về phía mình, khóe miệng cũng cong lên thành nụ cười.

"Anh Tu Hằng, thùng lớn đâu rồi?"

Diệp Minh Yên ngó nghiêng phía sau anh, thấy mấy cái thùng to đặt trên xe đẩy, liền cười tít mắt. Con bé mồ hôi nhễ nhại, mặt mày đỏ bừng, trông đáng yêu vô cùng.

Tần Tu Hằng chụp cái nón rơm lên đầu cô bé: "Đứng đây thôi, coi chừng cảm nắng đó!"

Nói rồi, anh bắt đầu quăng chài bắt cá. Mấy đứa trẻ thì xúm xít bên cạnh, hì hục đổ cá vào thùng.

Tần Tu Hằng cao lớn, chẳng ngại lội sâu vào những chỗ nước lớn. Anh lại khỏe mạnh, nhanh tay, mỗi mẻ lưới kéo lên, số cá thu được còn nhiều hơn cả Diệp Minh Dương.

Chỉ hai tiếng đồng hồ, họ đã bắt được hơn trăm cân cá, còn có cả hai con đặc biệt to nữa chứ.

Hàn Việt phấn khích chẳng khác gì thằng nhóc Diệp Minh Phong.

"Ở quê chơi vui thiệt đó! Tớ chưa từng thấy con cá nào to như vậy luôn! Ui da, nặng quá!"

Con cá dài hơn một mét, nặng hơn mười cân, lại khỏe mạnh vô cùng, cả bọn phải tốn bao công sức mới lôi được nó lên bờ.

Mấy cái thùng mang theo đều đã đầy ắp, trong túi lưới vẫn còn không ít cá. Tần Tu Hằng liếc nhìn đồng hồ, đã giữa trưa, liền bảo: "Thôi được rồi, về nhà thôi!"

Mọi người cùng nhau kéo xe đẩy về nhà. Bà Diệp và Đường Tĩnh Vân đang ở trong sân, thấy một xe cá đầy ắp, cả hai đều tròn mắt kinh ngạc.

"Trời... Nhiều vậy sao?"

Hàn Việt cười ha hả: "Bà ơi, hôm nay tụi con hên quá chừng! Con thấy nhiều nhà bắt được vài con cá là mừng húm rồi, còn tụi con bắt được cả một xe luôn nè!"

Đường Tĩnh Vân thật sự không biết nên nói gì cho phải: "Trời... Thời tiết này, sợ nó hư hết đó!"

"Không sao đâu mẹ, mình đem đi bán là được mà. Chắc chắn ngoài chợ huyện Thanh Hồ có người mua đó!"

Diệp Minh Yên nhảy phóc xuống xe, nói tiếp.

Đường Tĩnh Vân ngớ người: "Bán đi á?"

Diệp Minh Yên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Dạ! Mình làm món cá diêu hồng om dưa, con muốn ra chợ bán bún cá diêu hồng om dưa!"

"Hôm bữa con làm món cá diêu hồng om dưa đó, Tiểu Phong, chị hai làm ngon không?"

"Ngon!" Diệp Minh Phong là fan cuồng của chị gái, chị nói gì cũng gật đầu lia lịa.

Mọi người cùng nhau dỡ cá xuống, để dưới gốc cây to. Diệp Minh Yên nói với Tần Tu Hằng: "Anh Tu Hằng, ở lại ăn cơm luôn nha anh? Em làm cá chép kho tương cho anh ăn."

Tần Tu Hằng cười: "Ừ, sẵn tiện chỉ anh cách làm luôn."

Hai người này, tuổi tác chênh lệch khá lớn. Nếu cả hai đã trưởng thành thì không nói làm gì, đằng này Diệp Minh Yên mới có chín tuổi, còn Tần Tu Hằng đã là thanh niên rồi.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, hai người lại ăn ý, hòa hợp đến lạ kỳ.

Diệp Minh Yên chọn ba con cá chép, Tần Tu Hằng nhanh tay làm sạch sẽ.

"Cái này anh cũng biết làm luôn hả?" Diệp Minh Yên cảm thấy vị đại ca trước mặt ngày càng gần gũi hơn.

Tần Tu Hằng cười: "Anh thông minh lắm, học cái gì cũng nhanh hết đó!"

Diệp Minh Yên ngẩn người, rồi bật cười ha hả. Đại ca đáng yêu quá đi!

Trong khi Tần Tu Hằng thoăn thoắt làm cá, Diệp Minh Yên ngồi xổm bên cạnh, líu lo trò chuyện với anh. Vì có nhiều người, nên làm ba con. Ban đầu định để Diệp Minh Yên trổ tài, nhưng cuối cùng lại thành Tần Tu Hằng vào bếp, còn Diệp Minh Yên thì chỉ huy.

Hai người phối hợp rất tốt, món cá chép kho tương ra lò, hương vị thơm ngon khó cưỡng.

Hàn Việt kinh ngạc thốt lên: "Tu Hằng à! Tay nghề nấu nướng của cậu cũng không tệ đó chứ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play