Tạ Ngọc Kiều chớp lấy cơ hội thể hiện, cười ngọt ngào: "Đúng đó anh Tần, anh đừng nghe Yên Yên nói linh tinh, con bé còn nhỏ, biết gì đâu. Chị Hiểu Phương lớn rồi, con gái trong thôn mười bảy mười tám đã cưới chồng, chị Hiểu Phương tuổi này còn bị trả hôn, tiếng tăm cũng không tốt, lại còn gánh nặng gia đình, khổ lắm."
"Mẹ em tốt bụng muốn vun vào, nếu thành thì chị Hiểu Phương cũng đỡ vất vả, người ta còn chịu cho ba ngàn tệ tiền sính lễ, vừa hay chữa bệnh cho bà Vương."
Diệp Minh Yên liếc mắt. "Cô" vừa nói vừa tranh thủ dìm mình xuống để nâng người khác lên à? Coi "cô nãi nãi" đây dễ bắt nạt vậy sao?
Diệp Minh Yên khinh khỉnh: "Chị mới là không hiểu gì đó! Chị Hiểu Phương năm nay hai mươi sáu, đời người mới bắt đầu thôi. Cứ nhất thiết phải tìm người già thế kia, đợi thêm hai năm thì sao? Ai bảo hai mươi sáu là ế? Chị còn bảo trong thôn mười bảy mười tám lấy chồng đầy, thế chị mười chín rồi sao chưa ai rước?"
"Mày..." Tạ Ngọc Kiều tái mặt.
"Tao làm sao? Tao nói thật chứ sao! Cái ông kia tiếng tăm còn tệ hơn chị Hiểu Phương mình nhiều. Mấy thím bảo ổng 'lão không đứng đắn', trộm cắp, còn giở trò với mấy cô vợ trẻ, ai thấy cũng muốn đánh!"
Nói rồi, cô bé ngây ngô hỏi Tần Tu Hằng: "Anh Tần, 'lão không đứng đắn' là sao ạ?"
Tần Tu Hằng: "..."
"Con nít ranh biết gì, nói con cũng không hiểu đâu. Đừng có hỏi nhiều."
Diệp Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ!"
Rồi tiếp tục: "Dù sao ai cũng bảo ông kia không phải người tốt. Nhà ổng lại còn gà còn vịt, ai chăm? Chị Hiểu Phương mà lấy về chỉ có làm việc, làm sao mà làm thiếu phu nhân được?"
"Đừng nói đến sính lễ. Cái ông kia ma mãnh lắm, cho sính lễ rồi có chắc là của nhà mình không? Cái gã hôn phu trước của chị Hiểu Phương chẳng phải cũng đưa sính lễ đó sao? Cuối cùng có giữ được đâu?"
"Ông kia có một thân một mình, đầu trọc thì sợ gì ai nắm tóc. Đến lúc cưới được chị Hiểu Phương về, ổng giở trò đòi tiền thì làm sao? Không cho thì ổng đuổi chị Hiểu Phương về. Cả nhà mình già trẻ không ai chống lưng, đấu lại ổng chắc? "
"Đến lúc đó chị Hiểu Phương đã lấy phải ông già như thế rồi, còn ai thèm rước nữa? Lúc ấy tiền không đòi được, chị Hiểu Phương lại phải nhịn nhục sống với ổng, thì sống làm sao?"
Những lời này thực sự khiến cả nhà họ Vương hoảng sợ.
Bà Vương tức khắc kích động: "Không... không được gả! Khụ khụ khụ..."
Bà kích động ho sặc sụa, vội nắm lấy tay ông Vương.
"Ông... không được gả! Khụ khụ khụ... Hiểu Phương không thể gả cho người như vậy! Khụ khụ khụ..."
"Bà ơi..."
"Chậm thôi, chậm thôi, không gả là không gả, bà đừng kích động..."
Ông Vương vỗ lưng cho bà Vương xuôi khí. Diệp Minh Yên rót một cốc nước trên bàn, lén bỏ thêm chút linh tuyền thủy vào, rồi đưa đến trước mặt bà Vương.
"Bà Vương uống nước đi ạ, uống từ từ thôi."
Bà Vương uống ngụm nước Diệp Minh Yên đưa, cổ họng khô rát như muốn bốc khói lập tức dịu đi, không còn cảm giác muốn ho nữa.
Nhưng lúc này bà không để ý đến điều đó, tâm trí bà đang rối bời.