Hàn Việt trợn tròn mắt nhìn Diệp Minh Yên, giọng đầy ngờ vực: "Sao có thể? Cháu mới có chín tuổi thôi mà?"

Diệp Minh Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Sao lại không thể ạ? Hồi trước ba cháu ở nhà hay dẫn cháu ra hiệu sách đọc sách lắm! Nhiều thứ trong sách có nói hết đó! Ba cháu còn biết ủ rượu nữa, cháu hay đứng xem ba làm mà!"

"Còn cái kẹo kia, ba cháu bảo nó gần giống với kẹo mạch nha bà hay nấu. Cháu thấy kẹo mạch nha nấu xong, để nguội là đông lại ngay ấy mà! Vậy mấy cái kẹo sữa bán ngoài đường, có phải là sữa bò với đường đun lên rồi đổ vào khuôn nhỏ, để nguội là thành từng miếng không ạ?"

Hàn Việt á khẩu: "..."

Kẹo sữa chỉ là sữa bò với đường thôi á?

Anh phải giải thích với một đứa bé thế nào đây?

Mà quan trọng là, anh thấy hình như cũng có lý, anh cũng đâu biết kẹo sữa làm thế nào, dù sao anh không làm được.

Diệp Minh Yên tiếp tục khoe: "Cháu còn biết làm thịt khô, lạp xưởng nữa. Bà với mẹ cháu hay làm lắm, ngon cực kỳ luôn. Mấy cô trong xóm toàn làm thịt muối thôi, thịt muối không ngon bằng thịt khô đâu."

Hàn Việt câm nín: "..."

Diệp Minh Yên lon ton chạy đến bên Tần Tu Hằng, kéo tay áo anh, mặt đầy mong đợi: "Anh Tần, hồi trước ba cháu ở nhà hay dẫn cháu ra quán ăn, còn đưa cháu đi ăn ở nhà hàng lớn trong thành phố nữa đó! Đồ ăn ở nhà hàng ngon ơi là ngon! Ba cháu bảo, nấu ăn ngoài chú trọng lửa ra, quan trọng nhất là nêm nếm gia vị. Nhiều người không biết nên đồ ăn họ làm không ngon bằng."

"Cháu nghĩ, họ không biết làm không có nghĩa là họ không biết ăn mà! Nếu cháu làm thịt khô với lạp xưởng, rồi cả gà, vịt, ngỗng tẩm ướp gia vị ngon lành rồi phơi khô đem bán, anh nghĩ có bán được không ạ?"

Lúc này, Tần Tu Hằng thực sự nhìn Diệp Minh Yên bằng con mắt khác.

Thập niên 80-90 quả thực là thời kỳ vàng son, vật tư cực kỳ khan hiếm, nhu cầu thị trường lại lớn, nhiều thứ chỉ cần làm ra là có thể bán được.

Hơn nữa, dù con bé làm thế nào, anh cũng sẽ giúp nó bán hết.

Tần Tu Hằng cười: "Được chứ, chắc chắn được, thậm chí còn kiếm được bộn tiền ấy chứ."

Dù cháu làm bao nhiêu, anh cũng lo bán hết cho cháu.

Diệp Minh Yên lập tức tươi rói: "Vậy mình đi hái đào nhanh đi anh! Cháu làm thử ít đồ hộp cho anh ăn thử."

Diệp Minh Yên kéo tay anh đi ra ngoài.

"Cháu biết nhà ai có đào không?"

"Dạ biết, cháu hỏi thăm hết rồi, nhà cô Vương Hiểu Phương có đó."

Hai ngày nay Diệp Minh Yên đâu có rảnh rỗi, tình hình trong thôn, con bé đã hỏi han hết rồi, đặc biệt là nhà nào có cây ăn quả.

Nhà Vương Hiểu Phương có đào, vừa hay giúp con bé một tay.

Tần Tu Hằng bật cười, nhớ lại cái tối con bé lừa Vương Hiểu Phương, đáng yêu thật!

"Tôi cũng đi, tôi cũng đi!" Hàn Việt đứng phắt dậy, định chạy theo.

Tần Tu Hằng ngăn lại: "Cậu ở nhà rửa bát đi."

Hàn Việt: "..."

Anh nhìn Diệp Minh Phong vẫn còn đang gặm xương, khóe miệng giật giật.

Lúc này, không khí trong nhà họ Vương lại không được tốt lắm.

Bên giường bệnh của bà Vương, có không ít người đang ngồi.

Vương Hiểu Phương, em gái Vương Hiểu Hồng và em trai Vương Hiểu Hiên đều có mặt. Trên giường bệnh, sắc mặt bà Vương rất khó coi. Ông Vương ngồi bên cạnh, cúi đầu, vẻ mặt có chút đau khổ.

Chu Vân đang ngồi một bên cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa vương vãi đầy đất. Bên cạnh bà ta, Tạ Ngọc Kiều mặc một chiếc váy liền trắng đang ngồi im lặng.

Chu Vân đang khuyên ông Vương gả Vương Hiểu Phương cho gã Trương già kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play