Nguyễn Tê ngẩng đầu, thấy Yến Tụng đang đứng bên cạnh mình. Anh đang cúi xuống nhìn cô, hàng mi dài rủ xuống tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, càng lại gần càng cảm nhận rõ hơn vẻ lạnh lùng ẩn sau vẻ ngoài hoàn mỹ ấy.
Lúc này Nguyễn Tê mới giật mình nhận ra mình đã ngẩn người quá lâu, mọi người nhà họ Yến đều không còn ở phòng khách nữa, chỉ còn tiếng nói chuyện vọng lại từ đâu đó. Cô đâu chỉ ngẩn người, chẳng khác nào ngủ một giấc ấy chứ.
Nguyễn Tê có chút bực mình, vô thức lặp lại: “Hả?”
Ánh mắt Yến Tụng hờ hững, liếc xuống sợi dây chuyền đang lăn lóc trên sàn nhà: “Không thích cái này à?”
Cô gái trước mặt khựng lại, mặc bộ quần áo ở nhà đã sờn vải, dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại có đôi mắt hạnh trong veo, linh động vô cùng.
Nguyễn Tê mấp máy môi, định nói không phải, sao có thể nhận quà của người ta rồi còn chê bai được, thế thì vô duyên quá. Nhưng cô chớp mắt, bị anh hỏi vậy, bỗng dưng không kìm được tủi thân trong lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT