Vừa ra khỏi nhà Quý, Nguyễn Tê mới sực nhớ ra mình chưa báo với người nhà một tiếng. Điện thoại di động của cô thì cứ tắt ngúm, thế là lỡ mất mấy cuộc gọi của mẹ Trần.
Cô vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về, mẹ Trần đang sốt ruột đi đi lại lại.
"Con bé này chạy đi đâu nãy giờ vậy? Mẹ với chú Lý hỏi nhau mãi, cứ tưởng con bị ai bắt cóc rồi chứ!"
Nửa câu sau rõ ràng là nói đùa, nhưng thực tình bà đã rất hoảng sợ.
Nguyễn Tê mím môi cười trừ: "Mẹ ơi, con đói bụng."
Mẹ Trần liếc cô một cái, ra vẻ giận dỗi, nhưng trong lòng thì mừng rỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT