Lâm Nguyệt Uyển lắp bắp, lời vừa định nói ra thì suýt chút nữa quên béng mất. Cô ta cố nén, không dám nổi giận ngay tại chỗ, giả vờ nhẹ nhàng hỏi chuyện khác:
"Hồi đó, lúc Kỷ Tương bị trọng thương, bọn mình ai cũng nghĩ cậu không qua khỏi. Ai ngờ lại được người cứu. Mà tớ tò mò không biết khi ấy cậu đang ở đâu?"
Nơi Lâm Nguyệt Uyển bỏ Kỷ Tương lại là vùng hoang dã heo hút, một người bị thương nặng như Kỷ Tương thì làm sao còn sức mà đi đâu. Nếu Kỷ Tương được cậu thiếu niên này cứu giúp, thân phận và năng lực của Lạc Ẩn chắc chắn không tầm thường. Lâm Nguyệt Uyển vẫn canh cánh trong lòng chuyện Kỷ Tương còn sống trở về, vô cùng muốn biết thân phận thật sự của Lạc Ẩn.
Nghe Lâm Nguyệt Uyển hỏi vậy, Triệu Nhạn Phù cũng thấy sự trở về của Kỷ Tương có gì đó kỳ quái. Rõ ràng bị thương nặng đến hấp hối, thế mà không hiểu sao lại sống nhăn răng trở về. Kỷ Tương thì cũng có chút bản lĩnh, nhưng chắc chưa đến mức ghê gớm vậy chứ? Triệu Nhạn Phù liếc xéo Nguyễn Tê, rồi lại nhìn Lạc Ẩn, trong lòng âm thầm tính toán. Nếu cậu thiếu niên này không vô dụng như mình nghĩ, thì… càng phải đoạt về cho bằng được!
Trong thành này ai cũng biết Kỷ Tương bị thương nặng rồi chết trong lúc làm nhiệm vụ. Giờ nghe Lâm Nguyệt Uyển khơi gợi lại, ai nấy đều xì xào bàn tán.
Nguyễn Tê đứng thẳng người, nhìn Lâm Nguyệt Uyển cười khẩy:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT