Ngược lại Đông Phương Ly Nhân cũng quan tâm nàng, vừa vẽ tranh, vừa ôn nhu an ủi:
"Chờ mưa tạnh, ta đưa Thái hậu đi Ngọc Đàm Sơn Trang, chúng ta sẽ ngâm suối nước nóng tận hưởng một chút, phong cảnh chỗ đó tốt hơn so với nơi này nhiều lắm, rất thích hợp giải sầu."
"Phong cảnh tốt thì có làm được cái gì, không ai bồi tiếp, còn không phải chỉ có thể mèo khen mèo dài đuôi sao."
Thái hậu nương nương gảy gảy dây đàn, ánh mắt đặt ở bên trên phố xá phía xa xa của Minh Ngọc Lâu, rất muốn đề nghị Tĩnh Vương mang nàng cải trang vi hành đi dạo phố.
Nhưng trong triều chính sóng ngầm cuồn cuộn, Đông Phương Ly Nhân cũng bị tặc nhân ám toán qua mấy lần, loại chuyện này cho dù Đông Phương Ly Nhân có đồng ý nàng cũng chịu không nổi trách nhiệm, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Ngồi một lúc lâu sau, Đông Phương Ly Nhân rốt cục cũng ngừng bút, mỹ nhân cầm đàn sinh động như thật được phác họa trên giấy.
Thái hậu nương nương đứng dậy, vuốt vuốt đôi chân mỏi nhừ, đi đến trước mặt dò xét, chưa kịp đánh giá, liền nghe được tiếng bước chân của thị nữ đi tới cửa:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT