Vương Xung nghe rất rõ, những người này tuy tranh cãi kịch liệt, nhưng tổng kết lại, độ sắc bén của vũ khí bọn họ không vượt quá năm tấc.
Nói cách khác, đao kiếm của những người này nhiều nhất cũng chỉ chém vào gang được năm tấc mà thôi. Nhưng dù vậy, họ vẫn dương dương đắc ý, mũi gần như vểnh lên tận trời.
Rút ra kết luận này, Vương Xung khinh miệt cười. Những thế gia đại tộc này quả thực đã an nhàn quá lâu rồi, đợi đến khi họ thấy kiếm của hắn, sẽ biết thế nào mới là bảo kiếm thực sự.
"Không cần tranh cãi, chẳng cần phiền phức như vậy!"
Giọng Vương Xung đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Lời còn chưa dứt, hắn đã vỗ nhẹ vào vai Ngụy Hạo. Ngụy Hạo hiểu ý, đột nhiên tung người, như một viên đạn pháo bay qua lan can lầu ba của Thanh Phượng lâu, nhảy vọt lên, một tay chộp lấy thanh kiếm thép Wootz được bọc vải đen treo trên cổng lầu.
"Keng!"
Một tiếng kiếm minh trong trẻo như kim thạch vang lên từ hư không. Giữa không trung, hàn quang chợt lóe, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Ngụy Hạo người kiếm hợp nhất, tựa như một viên thiên thạch lao thẳng xuống ngọn núi sắt đặt trước cửa Thanh Phượng lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT