Chử Thanh Ngọc tay kia túm lấy cái nón lá đang đặt ở một bên, chụp lên đầu Phương Lăng Nhận. Vô lí! Sao lại để một người không có đầu đi dọc đường chứ?
Chử Thanh Ngọc lạnh lùng nhìn người thiếu niên vừa không chào hỏi đã vén rèm, giơ tay chỉ vào mặt nạ của mình: “Nhìn đủ chưa?”
Đối diện với những gương mặt như hóa đá kia, Chử Thanh Ngọc cuối cùng cũng nhận ra tư thế hiện tại của họ có vẻ rất dễ gây hiểu lầm. Y vội vàng đội nón lá cho Phương Lăng Nhận, gạt gạt tấm mạng che mặt để che kín cho hắn, rồi ra hiệu hắn đứng dậy.
Đôi mắt trên mu bàn tay Chử Thanh Ngọc nhắm chặt lại, gần như chỉ còn lại một khe hẹp màu vàng. Trong khoảnh khắc đó, không thể biết nó đến để giám sát Chử Thanh Ngọc thực hiện khế ước, hay là đến để chịu tội.
Người vén rèm là một thiếu niên, tóc dựng cao, lộ ra vầng trán trơn láng và một khuôn mặt chỉ hơi có góc cạnh. Khi cười, khóe mắt cong cong, và có hai lúm đồng tiền. Hắn mặc một chiếc áo gấm màu xanh lam, trông như một công tử nhà giàu, nhưng hành vi cử chỉ thì lại rất đường đột. Cũng chính vì hắn mặc bộ đồ này nên những người phu kiệu kia không dám ra tay đánh, lôi hắn đi. Chử Thanh Ngọc chỉ thuê những người này một ngày, họ đương nhiên không thể vì chuyện này mà đắc tội với một quý nhân khác. Lời nói trách móc cũng chỉ là để tránh trách nhiệm.
Thiếu niên ho khan một tiếng: “À, xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận va phải người bên ngoài. Ta thấy chiếc kiệu này bị xước, tưởng là người bên trong bị thương nên muốn xem thử. Vô tình mạo phạm, xin lỗi, xin lỗi.”
Chử Thanh Ngọc: “Không sao. Chắc hôm nay vận may của ta không tốt, chọn phải chiếc kiệu làm bia đỡ đạn, đi đến đâu cũng bị đụng phải.”
Thiếu niên: “...”
Nụ cười của hắn rõ ràng cứng lại, rồi hắn tiếp tục nói: “Nhắc đến chuyện này, ta chợt nhớ, vừa nãy có một cô gái mặc áo vàng chạy điên cuồng trên phố, hình như chính là người đã va vào chiếc kiệu của các ngươi.”
Chử Thanh Ngọc thầm nghĩ: Quả nhiên là vì chuyện này.
Thấy Chử Thanh Ngọc không trả lời, hắn lại tiếp tục: “Cô gái đó là nhị tỷ của ta. Chắc ngài cũng nhận ra, nàng...” Thiếu niên chỉ vào đầu mình: “Nơi này có chút vấn đề. Hạ nhân trong nhà nhất thời không trông chừng cẩn thận, để nàng chạy ra ngoài, va chạm đến hai vị, thật sự xin lỗi.”
Chử Thanh Ngọc mỉm cười: “Không sao, không có gì to tát. Nàng chỉ chạm nhẹ một chút thôi, kiệu còn chưa lắc lư. Xa không bằng vừa rồi kinh tâm động phách.”
Thiếu niên: “...”
Chử Thanh Ngọc: “Không biết cô nương kia bây giờ có khỏe không? Đã an toàn về nhà chưa? Ta thấy nàng chạy loạng choạng, không biết bị ngã bao nhiêu lần, e rằng có vết thương, phải nhờ thầy thuốc xem xét cẩn thận.”
Thiếu niên: “Phiền công tử quan tâm. Hạ nhân đã tìm được nàng, tắm rửa chải đầu xong xuôi, đã tìm người đến chữa trị rồi.”
Chử Thanh Ngọc: “Vậy thì tốt rồi. Như vậy ta cũng có thể yên tâm. Ta còn có việc, xin phép đi trước, công tử dừng bước.”
Thiếu niên ấn vào chiếc kiệu: “Này, từ từ! Ta còn có chuyện chưa nói xong. Các nha hoàn khi rửa mặt cho nàng, phát hiện ngọc bội nàng thường mang theo người đã mất.”
Hắn nhận thấy Chử Thanh Ngọc không muốn tốn thời gian ở đây, nên tăng tốc độ nói: “Chúng ta nghĩ chắc là lúc nàng chạy trên phố đã làm rơi ở đâu đó. Vì vậy đã phái rất nhiều người đi dọc phố tìm kiếm, cũng hỏi nhiều người đi đường. Có vài người đều nói, hình như thấy nàng va vào chiếc kiệu của hai vị thì có thứ gì đó rơi xuống, nhưng nàng dường như không nhặt lên mà nhanh chóng rời đi.”
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mắt Chử Thanh Ngọc, cố gắng tìm thấy vẻ mặt mà hắn muốn thấy: “Không biết hai vị còn nhớ không?”
Chử Thanh Ngọc mặt không đổi sắc: “Chúng ta có nhặt được một miếng ngọc bội. Ta nghe người xung quanh nói đó là nhị tiểu thư Thịnh gia, nên định lát nữa đi qua Thịnh gia thì sẽ trả lại.”
Lúc đó họ đang ở trên phố, chắc hẳn có không ít người đã nhìn thấy. Chưa nói đến người khác, mấy người phu kiệu bên ngoài chắc cũng đã thấy. Lời nói như thế này, chỉ cần thêm vài miếng bạc là có thể hỏi được. Dù có nói dối, người khác cũng không tin.
Kim loan ngọc vẫn còn trên mặt đất. Vừa rồi chiếc kiệu lắc lư, nó đã lăn đến chân Chử Thanh Ngọc và bị vạt áo của Phương Lăng Nhận che lại.
Trong mắt thiếu niên lóe lên một tia kinh ngạc, dường như không nghĩ rằng Chử Thanh Ngọc lại thẳng thắn như vậy. Nhặt được ngọc bội, lúc đó lại không ai ngăn cản, nếu muốn nuốt luôn thì cũng không phải không có khả năng.
Thiếu niên: “Vậy thì tốt quá, không phiền công tử phải chạy thêm chuyến này. Ta sẽ trực tiếp mang ngọc bội về là được. Đó là miếng ngọc bội mà nhị tỷ của ta thích nhất, thường ngày bảo bối lắm. Vừa rồi phát hiện không tìm thấy, nàng đã khóc rất thảm.”
“Có thể đỡ việc thì tự nhiên tốt,” Chử Thanh Ngọc đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Nhưng ngươi làm sao có thể chứng minh nhị tiểu thư Thịnh gia thật sự là tỷ tỷ ngươi?”
Câu nói này khiến thiếu niên sững sờ. Không phải vì câu hỏi đó lợi hại, mà vì hắn không ngờ Chử Thanh Ngọc lại không quen biết mình.
“Ngươi thật sự không biết ta?”
Chử Thanh Ngọc: “Ta có nên biết ngươi sao?”
“À, ta hiểu rồi. Ngươi là người ở nơi khác đến phải không? Đến xem hay tham gia cuộc thi triệu linh tỷ thí?” Thiếu niên nhanh chóng lộ vẻ thoải mái: “Vậy thì ngươi không quen biết ta cũng là chuyện bình thường. Ta tên là Thịnh Dương Nhuận, trong nhà cùng thế hệ thì ta đứng thứ năm.”
Chử Thanh Ngọc tò mò: “Ngươi sẽ không có một người ca ca tên là Thịnh Dương Ôn chứ? Lấy ý 'ôn nhuận như ngọc'?”
Thịnh Dương Nhuận: “Cái này... Tứ ca ta tên là Thịnh Dương Trạch, còn những người trên đều là tỷ tỷ.”
Chử Thanh Ngọc: “Thịnh Dương Trạch, tên này nghe hay hơn thật.” Mục tiêu đã xác định!
Thịnh Dương Nhuận: “Vậy, ngọc bội...”
Chử Thanh Ngọc: “Nhưng ngươi chỉ nói tên đệm của con cháu Thịnh gia thôi, không thể chứng minh thân phận của ngươi. Chuyện này, phần lớn người ở thành Phụng Xu đều biết.”
Thịnh Dương Nhuận nhíu mày: “Vậy ngươi muốn thế nào? Đi cùng ta về Thịnh gia?”
Chử Thanh Ngọc: “Ngươi nói trước xem miếng ngọc bội của tỷ ngươi trông như thế nào?”
“Cái này... Thứ đó nàng thường mang theo bên người, cũng không hay lấy ra cho ta xem. Ta chỉ nhớ mang máng, nó là màu vàng.”
“Màu vàng?” Phương Lăng Nhận nhướng mày nhìn hắn.
Những người phu kiệu đứng một bên nhìn nhau, thì thầm: “Sao ta lại nhớ hình như không phải màu vàng?”
“Vừa rồi ta nhìn thoáng qua, hình như là màu trắng.”
Thịnh Dương Nhuận: “À, đúng rồi, ta nhớ nhầm. Hẳn là màu trắng.”
Chử Thanh Ngọc chỉ chống cằm nhìn hắn: “Ngươi chắc chắn không? Nghĩ lại cho kỹ, đừng nói đại.”
Thịnh Dương Nhuận rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ta lại lừa ngươi? Chính là ngọc trắng, bên trong còn lẫn một chút màu vàng, hơn nữa chắc chắn là linh ngọc mà tu sĩ Kim linh căn có thể sử dụng.”
Thấy Chử Thanh Ngọc vẫn không có ý định đưa ngọc bội cho mình, Thịnh Dương Nhuận lại nói: “Nếu ngươi không tin thân phận của ta, chúng ta cùng đi Thịnh phủ. Đây là chuyện mà kẻ lừa đảo nào dám làm?”
Chử Thanh Ngọc thầm nghĩ: Ta không nghi ngờ thân phận của ngươi, ta nghi ngờ âm mưu của ngươi. Cô gái kia đã nhấn mạnh không thể giao thứ này cho các ngươi.
Chử Thanh Ngọc: “Được. Vậy ta tạm thời tin ngươi không lừa ta.”
Thịnh Dương Nhuận: “Ngọc bội...”
“Vậy ta cũng nói cho ngươi một câu thật lòng,” Chử Thanh Ngọc xòe tay ra: “Ngay trước khi ngươi tới, ta đã phái người mang ngọc bội đó đến Thịnh gia rồi. Ngươi và hắn chỉ đi trước đi sau thôi. Ngươi bây giờ quay về, có lẽ vẫn còn gặp được.”
Thịnh Dương Nhuận: “... Ngươi đang đùa ta à?”
Nói nhiều như vậy ở đây, cuối cùng lại bảo đồ vật đã trả rồi? Lẽ ra phải nói sớm, nói sớm thì ta còn phí lời ở đây làm gì!
Chử Thanh Ngọc tỏ vẻ vô tội: “Ta không quen biết người Thịnh gia, làm sao có thể xác định lời ngươi nói là thật hay giả? Chắc chắn phải thử trước chứ. Đâu thể vì ta nhặt được đồ, mà bất kỳ con mèo con chó nào đến nhận là ta đều giao cho người đó được?”
Thịnh Dương Nhuận: “Ngươi rõ ràng có thể nói thẳng ngọc bội đã trả lại rồi, nhưng lại cứ loanh quanh, làm mất thời gian của ta!”
Chử Thanh Ngọc: “Ta đâu có muốn làm mất thời gian của ngươi. Là ngươi cứ nhất quyết ngăn cản không cho chúng ta đi. Ngươi xem, tay ngươi còn đang chống vào kiệu của ta. Không biết còn tưởng ngươi đến gây sự đấy.”
“Ngươi!”
Chử Thanh Ngọc lại ôn tồn nói: “Thôi được, được rồi. Nếu hiểu lầm đã được giải quyết thì đừng để ý những chi tiết nhỏ này. Tiểu công tử đừng giận. Nếu ngươi lo lắng cho ngọc bội của tỷ tỷ, thì mau quay về đi. Người giúp ta đưa ngọc là một tiểu huynh đệ mặc áo nâu, cao khoảng bằng ngươi.”
Thịnh Dương Nhuận suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Sau khi thấy hắn đi khỏi, Chử Thanh Ngọc lập tức nhặt miếng Kim loan ngọc dưới chân lên, ném vào túi Càn Khôn.
Chử Thanh Ngọc trước tiên bảo người phu kiệu khiêng họ đến một con hẻm, trả tiền công cho họ, còn thưởng thêm một ít. Những người phu kiệu vui vẻ rời đi, chuẩn bị đến gần đó uống một chén.
Chử Thanh Ngọc xác nhận xung quanh vắng vẻ, rồi lấy một bộ quần áo mới và mặt nạ ra từ túi Càn Khôn. Quen việc, Chử Thanh Ngọc thay quần áo rất nhanh, loáng một cái đã xong. Còn Phương Lăng Nhận thì càng tiện hơn. Hắn vốn dĩ chỉ mặc đồ người bình thường, nên người khác mới thấy hắn. Hắn chỉ cần cởi quần áo ra, trong mắt người thường hắn sẽ là người vô hình.
Tuy nhiên, thiếu niên kia hình như là một tu sĩ, hẳn là đã nhận ra Phương Lăng Nhận là quỷ. Nhưng thì sao chứ? Trên đời có hàng vạn con quỷ. Chử Thanh Ngọc lúc đó đã che mặt Phương Lăng Nhận, Thịnh Dương Nhuận không thấy hắn.
Phương Lăng Nhận: “Hắn vừa về nhà chắc chắn sẽ phát hiện ngươi nói dối.”
Chử Thanh Ngọc giơ ngón tay lắc lắc: “Không nhanh vậy đâu. Hắn chắc chắn sẽ đợi ở cổng một lúc. Thời gian đó đủ để chúng ta thay quần áo, tiếp tục đi dạo phố.”
Phương Lăng Nhận: “Ngươi còn muốn đi dạo?”
Chử Thanh Ngọc nhìn sắc trời: “Cũng không còn sớm nữa, về nhà sắp xếp đồ đạc thôi.”
---
Trong Sở gia.
Kể từ khi Hồ Oanh và Sở Tự Phong lần lượt ngất xỉu, và Chử Thanh Ngọc rời đi, cả Sở gia như chìm trong một bầu không khí u ám. Sở Tự Phong tỉnh lại vào buổi sáng. Khi quản gia nói Chử Thanh Ngọc đã tự ý mở kho đồ, mang theo từng rương hồi môn của Tần Tuế đi, Sở Tự Phong suýt chút nữa lại ngất đi.
Quản gia đâu dám để hắn ngất nữa. Ông nhhắn tay bóp nhân trung của Sở Tự Phong để hắn tỉnh lại. Cái mớ bòng bong này, phải để gia chủ xử lý thôi! Một người quản sự như ông làm sao giải quyết được!