Tần Tuế run rẩy ngón tay, nắm chặt bức hưu thư.
Trên tờ giấy đó là nét chữ của chính Sở Tự Phong, viết rằng vào một ngày sau nửa tháng nữa, ông ta đã tận mắt thấy bà thông gian với người đánh xe. Một đám gia nhân sẽ làm chứng, thấy bà và người đánh xe lăn xuống giường, cả hai đều trần truồng!
Từng câu từng chữ, như thể sự việc đã xảy ra, phía sau còn là một đoạn rất dài, sắc bén và độc ác, trách mắng bà không giữ đạo đức của người vợ. Văn phong trôi chảy, một bài viết dài. Tần Tuế không phải là kẻ ngốc. Đọc những dòng này, bà làm sao có thể không hiểu? Đây không chỉ là một tờ hưu thư, mà còn là một âm mưu được Sở Tự Phong lên kế hoạch! Để có thể danh chính ngôn thuận hưu bà, Sở Tự Phong không tiếc dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để làm vấy bẩn danh tiết của bà!
Vợ chồng bao năm, Tần Tuế nhận ra bà chưa từng thực sự hiểu Sở Tự Phong. Nghĩ đến người mà bà từng thật lòng yêu lại là một con sói hiểm ác, bà cảm thấy buồn nôn.
Thật may mắn vì đã rời đi sớm! Nếu không, khi Sở Tự Phong biết bà đã quyết tâm hòa li, liệu ông ta có dứt khoát ra tay, đẩy những âm mưu bẩn thỉu này lên sớm hơn không? Liệu một sáng nào đó, bà sẽ thức dậy và thấy cửa phòng bị phá, Sở Tự Phong và Hồ Oanh dẫn theo một đám người xông vào, chỉ trích bà? Chỉ tưởng tượng thôi đã đủ khiến bà khó chịu. Cảm giác sợ hãi như một tấm mạng nhện mỏng manh bủa vây, quấn chặt lấy trái tim, như thể bất cứ lúc nào cũng có con nhện xuất hiện từ bóng tối, đâm thủng kén tơ và hút hết chất lỏng bên trong.
Tần Tuế rùng mình, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ. Bà chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì đã rời khỏi Sở gia như lúc này, dù quá trình rời đi có thô bạo.
Chử Thanh Ngọc đợi bà bình tĩnh lại, rồi nói: “Mẹ, đêm qua con đã triệu rất nhiều quỷ để giúp con. Hôm nay con phải đi mua một ít đồ để cúng, khao chúng một bữa.”
Tần Tuế thở phào một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh để con trai không lo lắng: “Được rồi, con đi đi.”
Khi bà nói, những con tiểu quỷ đã dọn dẹp sạch sẽ trong và ngoài phòng, trông khá ổn. Ánh mắt Tần Tuế dừng lại trên mấy thùng của hồi môn, từ từ vo tròn bức hưu thư lại.
Thư hòa li và hưu thư khác nhau ở quyền sở hữu của hồi môn, cũng như việc phân chia các cửa hàng và đất đai. Để bà không thể mang đi bất cứ thứ gì, Sở Tự Phong đã sẵn sàng lên kế hoạch hủy hoại danh tiếng của bà! Nghĩ đến đây, Tần Tuế càng đau lòng về của hồi môn của mình. Bà bắt đầu tìm kiếm cẩn thận hơn.
Tần Tuế lục đến đáy thùng, khẽ “hả” một tiếng.
Chử Thanh Ngọc đã chuẩn bị xong, định ra ngoài. Nghe vậy, y dừng lại: “Sao vậy, có thiếu gì không?”
Tần Tuế: “Là một vài cuốn sách. Ông ngoại con nói phải dùng để chèn dưới đáy thùng. Ta không thích đọc những cuốn sách đó, nhưng dù sao đó cũng là đồ ông ngoại con cho, nên ta không nỡ vứt hay bán. Lẽ ra chúng phải ở nguyên vị trí, sao lại không thấy?”
Chử Thanh Ngọc: “Tên sách là gì? To và dày thế nào?”
“À... khoảng chừng này.” Tần Tuế vô thức khoa tay múa chân. Sực nhớ Chử Thanh Ngọc không nhìn thấy, bà liền nắm lấy tay y để diễn tả: “Chúng đều là những cuốn sách rất dày. Tên sách thì ta quên rồi, nội dung thì càng không cần nói, bao nhiêu năm rồi ai mà nhớ được?”
Chử Thanh Ngọc lặng lẽ cảm nhận kích thước mà Tần Tuế diễn tả. Y cảm thấy nó tương tự với những cuốn sách mà y đã lục lọi trong thư phòng. Những cuốn sách dày rất dễ giấu đồ. Chẳng phải y cũng từng kẹp đồ vào trong đó sao?
Tần Tuế: “Nội dung sách thì ta không nhớ, nhưng ta nhớ trong sách có kẹp một vài tờ giấy mỏng màu đỏ, mỗi cuốn một tờ. Ông ngoại ta bảo phải bảo quản cẩn thận.” Bà vừa nói, vừa lật các thùng của hồi môn khác, nhưng chẳng tìm thấy quyển sách nào.
Tần Tuế có chút bực mình: “Những thứ khác thì có thể ta đã quên để lại chỗ cũ sau khi lấy ra, nhưng những cuốn sách chèn đáy thùng, ta chắc chắn là không động đến!” “Kể cả kho có trộm, trộm cũng chỉ lấy những thứ có giá trị, việc gì phải dọn đi mấy cuốn sách đó của ta?”
Chử Thanh Ngọc suy nghĩ một lúc: “Giấy mỏng màu đỏ? Chẳng lẽ là bản vẽ triệu hoán?”
Tần Tuế: “Không... Chắc chỉ là giấy hồng bình thường thôi. Đồ hồi môn đều phải dán hoặc kẹp giấy hồng, để lấy may mắn.”
Chử Thanh Ngọc: “Mẹ đừng nóng vội, cứ nhớ lại dáng vẻ của những cuốn sách đó và kể cho con. Tối nay con sẽ về một chuyến, tìm lại cho mẹ.”
Tần Tuế nghe Chử Thanh Ngọc nói sẽ quay lại, vội vàng nói: “Thôi, thôi, không cần đâu. Có lẽ chúng đã bị mang đi lót chân bàn rồi. Dù sao cũng không phải đồ có giá trị, không cần mạo hiểm như vậy. Con không có việc phải làm sao? Cứ đi lo việc của con đi.”
Chử Thanh Ngọc không muốn Tần Tuế lo lắng, nên nói: “Được.” Tối nay y sẽ dọn sạch thư phòng Sở gia!
---
Để quay lại Sở gia, y phải quay về thành Phụng Xu. Chử Thanh Ngọc để lại vài con quỷ trông nhà, ngồi trên chiếc xe lăn mới mua để đi Phụng Xu.
Đương nhiên, sau chuyện lớn tối qua, Chử Thanh Ngọc không thể công khai xuất hiện ở thành Phụng Xu. Y đã cải trang, thuê một chiếc kiệu, thuê người khiêng y vào thành. Y cũng tò mò không biết những tin tức về Sở gia đã được truyền đi như thế nào.
Một giờ sau, một người đàn ông đeo mặt nạ xám, mặc y phục xám, ngồi trong một phòng riêng trên tầng ba của lầu Nghênh Phúc. Đồ ăn được dọn lên, cửa đóng lại, Chử Thanh Ngọc thả một đám quỷ đói ra, bảo chúng ăn. Đám quỷ đói reo hò, ăn uống vui vẻ.
Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp, nhưng trong phòng, quỷ khí dày đặc, gió âm từng cơn. Chỉ cách một cửa sổ, một cánh cửa, mà như hai thế giới.
Chử Thanh Ngọc đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nhắm mắt dưỡng thần. Lơ mơ cảm thấy mình đã quên điều gì đó. Y bối rối mở mắt ra, vừa lúc thấy một bóng đen xám đang ngồi cạnh cửa sổ.
Chử Thanh Ngọc: !
Chết tiệt! Lại quên mất hắn rồi!
Chử Thanh Ngọc hắng giọng: “Phương huynh, ngươi không ăn sao?”
Phương Lăng Nhận: “Không có khẩu vị.”
Chử Thanh Ngọc: “Lần này ta gọi món, không có món nào ngươi thích ăn sao?”
Phương Lăng Nhận chỉ tay về phía bàn ăn. Chử Thanh Ngọc nhìn qua, thấy đám quỷ đói đã leo lên bàn, ăn uống rất thảm hại. Con quỷ có cái đầu lớn nhất đang mở cái miệng rộng, đổ cả đĩa thức ăn vào miệng. Còn những con quỷ có mỏ nhọn thì dùng ống trúc nhỏ, cắm vào bình rượu, hút rượu một cách ngon lành. Không phải chúng không muốn ăn những món ngon khác, mà là miệng chúng không cho phép, chỉ có thể uống chút rượu và nước đường để thỏa mãn cơn thèm ăn.
Lý Mãnh không có ở đây. So với việc ăn uống sau khi làm việc, hắn muốn ở nhà với vợ con hơn. Cũng chính vì không có Lý Mãnh, một con quỷ có chút suy nghĩ, nên Phương Lăng Nhận trông rất lạc lõng.
Chử Thanh Ngọc: “...” Thôi được, là y không chu đáo.
“Để ta tiễn chúng đi trước, lát nữa sẽ đưa ngươi đi ăn thứ khác.” Chử Thanh Ngọc nhìn quần áo của hắn: “Hoặc là, đổi một bộ quần áo?”
Phương Lăng Nhận: “Không cần.”
Chử Thanh Ngọc: “Đêm qua ngươi giúp ta, lại không lấy đồ gì. Lỡ một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, oán khí tiêu tan, đi đầu thai, thì ta lại lời to rồi.”
“Đêm qua...” Phương Lăng Nhận dừng lại, dường như đang cân nhắc, rồi nói: “Phụ thân ngươi luôn đối xử với ngươi như vậy sao?”
Chử Thanh Ngọc: “Ngươi nói loại nào? La mắng ta, lợi dụng ta, hay dung túng Sở Hồng đối phó ta?”
Phương Lăng Nhận: “Tất cả. Nhưng ngươi dường như đã quen rồi, trông không có vẻ đau lòng lắm, còn có thể cười được.”
Chử Thanh Ngọc: “Hà tất phải đau lòng vì một người không quan tâm đến mình? Sở Tự Phong là một người ích kỷ, hắn chỉ yêu chính mình, chỉ làm những việc có lợi cho bản thân.”
Chử Thanh Ngọc ngả lưng vào ghế, vươn vai: “Ngươi nghĩ hắn quan tâm Sở Hồng đến mức nào chứ? Chẳng qua hắn cảm thấy Sở Hồng có tư chất tốt, đáng để hắn tốn công bồi dưỡng thôi.”
Nếu thật sự quan tâm, thì đã sớm tìm cách đưa về nhà. Chứ sao lại phải đợi đến khi Sở Hồng đột phá Luyện Khí kỳ, mới đi đón Hồ Oanh về nhà, công khai sự tồn tại của bà ta? Tất nhiên, nếu ông ta làm vậy sớm hơn, Tần Tuế cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy.
Phương Lăng Nhận: “Bây giờ ngươi có tính là đã dồn hắn vào đường cùng không?”
“Cũng coi là thế.” Chử Thanh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên trời có mấy con chim sẻ đang bay lượn, hót líu lo.
Chử Thanh Ngọc: “Ngươi đoán xem, tiếp theo hắn sẽ làm gì?”
Phương Lăng Nhận: “...”
Hắn nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn. Mười ngón tay đan vào nhau, đặt nhẹ trên bụng. Y hơi ngửa đầu, chiếc mặt nạ trên mặt hơi lệch. Xuyên qua lỗ trên mặt nạ, có thể thấy trong đôi mắt đen nhánh của y dường như ẩn chứa sự vui vẻ và mong đợi.
Đúng lúc này, một bóng đen bay vụt qua. Phương Lăng Nhận quay đầu lại nhìn, thấy một con chim ưng đang ngậm một con chim sẻ, bay về phía không trung cao hơn. Phương Lăng Nhận thò đầu ra ngoài cửa sổ, muốn xem con chim ưng đó bay đến đâu, thì lại mơ hồ thấy trên trời xuất hiện rất nhiều chấm đen.
“Những thứ đó là gì?” Phương Lăng Nhận chỉ lên trên.
Chử Thanh Ngọc bật cười: “Ngươi đang kiểm tra thị lực của ta à? Nói cho ngươi biết, ngoài ba trượng không phân biệt được nam nữ, ngoài mười trượng không phân biệt được người và vật, ngoài ba mươi trượng đều là màu sắc.”
Phương Lăng Nhận: “... Hình như là một ít giấy, đang bay xuống.”
Không lâu sau, đám đông trên đường phố phía dưới cũng ngước nhìn lên, chỉ trỏ. Rơi xuống từ trên trời quả nhiên là từng tờ giấy. Từ xa nhìn như những bông tuyết đang rơi. Phương Lăng Nhận tiện tay bắt lấy một tờ, liếc mắt thấy ngay mấy chữ to ở trên cùng: Triệu linh tỷ thí.
Nội dung trên giấy ghi rõ thời gian và địa điểm đăng ký, cũng như thời gian và địa điểm thi đấu. Đồng thời, thông báo rằng trong thời gian đăng ký sẽ có kiểm tra linh căn, mỗi lần kiểm tra chỉ tốn mười linh thạch.
Đối với những người muốn bước chân vào tiên môn, mơ ước được tiên nhân thu làm đệ tử, đây là một hoạt động đáng để thử.
Chử Thanh Ngọc: “Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao? Xem ra Nhâm Minh và bọn họ đã gom đủ tiền, tốc độ cũng rất nhanh.”