Chử Thanh Ngọc không thể nói thật rằng y đã cố tình rời xa Phàn Bội Giang để đến đây, chỉ có thể đáp: "Hắn... hắn còn có việc quan trọng cần làm, nên đã rời đi trước."

"Rời đi? Hắn không ở Phụng Xu Thành sao?"

Chử Thanh Ngọc: "Nếu hắn ở đây, ta đã không ở một mình rồi."

Nhâm Minh cười nhạt một tiếng: "Cũng chưa chắc đâu. Ngươi thì thích bám lấy hắn, nhưng hắn thì lại chán ghét ngươi thật sự."

Chử Thanh Ngọc rất muốn nắm tay Nhâm Minh để cùng nhau phun tào về Phàn Bội Giang, nhưng đó không phải là việc mà Sở Vũ sẽ làm. Vì thế, y chỉ có thể rụt rè nói: "Hắn không phải là người như vậy."

"Thôi thôi thôi! Mắt ngươi tinh, ngươi là người thấy rõ hắn nhất rồi."

Chử mù lòa: "..." Châm chọc thật!

"Xem ra thời gian qua ngươi sống thật sự rất khó khăn. Này, số linh phù còn lại này ngươi cứ giữ mà dùng đi. Có vài con quỷ hộ thân, ban đêm ngủ cũng yên tâm hơn."

Nhâm Minh lại lấy ra một xấp linh phù, đặt lên bàn. Hắn nhìn về phía Phương Lăng Nhận đang ngồi một bên cắm đầu ăn cơm. Hắn dĩ nhiên đã thấy Phương Lăng Nhận ngay khi vừa bước vào, nhưng vì Chử Thanh Ngọc không chủ động giới thiệu, hắn cũng lười hỏi. Chỉ là một con quỷ thôi. Các triệu hoán sư thường xuyên triệu quỷ ra để làm việc vặt cho mình, đặc biệt là những người tàn tật như Chử Thanh Ngọc, cần có người hầu hạ.

Chử Thanh Ngọc không chút khách khí nhận lấy linh phù: "Thế thì sao mà nhận được, đa tạ nhé."

Nhâm Minh vội vàng đi chuẩn bị linh thạch, rồi nhanh chóng rời đi.

Một chuyến ra ngoài mà thu hoạch được nhiều linh phù như vậy, Chử Thanh Ngọc cảm thấy tâm trạng rất tốt, định bụng tối nay sẽ quay về thử vận may. Nếu có thể triệu hồi được quỷ sứ hoặc quỷ tướng, ký kết khế ước với chúng, sau này y có thể triệu hồi chúng ra bất cứ lúc nào. Sức chiến đấu của quỷ sứ và quỷ tướng mạnh hơn tiểu quỷ rất nhiều.

Phương Lăng Nhận: "Người vừa rồi là sư huynh của ngươi sao?"

Chử Thanh Ngọc: "Ngươi nói Nhâm Minh à? Hắn vào tông môn sau ta một năm, nhưng tư chất tốt, được bái trực tiếp dưới trướng Tông chủ. Chỉ trong vài năm, tu vi của hắn đã tiến bộ vượt bậc, cũng coi như không phụ sự kỳ vọng của mọi người."

Phương Lăng Nhận: "Các ngươi thân nhau sao? Ta thấy hắn nói chuyện với ngươi rất tùy ý."

Chử Thanh Ngọc lục lọi trong ký ức của Sở Vũ rồi đáp: "Cũng coi là vậy. Ngày thường rảnh rỗi thì nói chuyện, nhưng ta thì luôn trầm mặc ít lời."

Phương Lăng Nhận: "...Hả?" Hắn nghi ngờ mình nghe nhầm.

Ai trầm mặc ít lời cơ?

Chử Thanh Ngọc buột miệng nói ra hình tượng cũ của Sở Vũ, liền bổ sung: "Trước mặt hắn."

Phương Lăng Nhận suy nghĩ một lát: "Ngươi có vẻ hơi sợ hắn."

Tay Chử Thanh Ngọc dừng lại, khẽ nhíu mày: "Ngươi nói vậy là sao?"

Phương Lăng Nhận: "Không rõ, chỉ là cảm giác như vậy." Hắn không biết phải diễn tả thế nào. Khi đối mặt với những người nhà họ Sở, Chử Thanh Ngọc như một con ngựa hoang mất cương, ai cũng không thể kéo lại được, tha hồ làm loạn. Nhưng khi đối mặt với người vừa rồi, y lại kiềm chế hơn nhiều, và phần lớn là thăm dò.

Chử Thanh Ngọc: "Tu vi của hắn cao hơn ta. Ta sợ hắn tiện tay bóp chết ta, giữ kính trọng một chút cũng là bình thường. Ngươi ăn đủ chưa? Ăn đủ rồi thì chúng ta về."

"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia, không hay rồi!" Giọng Thường Hợp từ xa vọng lại, rất nhanh đã đến trước mặt Chử Thanh Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play