Chử Thanh Ngọc lấy mấy chục tấm bản vẽ triệu linh, trải ra thành một hình vuông. Sau đó, hắn hội tụ linh quang vào đầu ngón tay, lướt qua các đường tiếp giáp của mỗi tấm bản vẽ. Những đường viền này khẽ chuyển động, rồi nhanh chóng hòa vào nhau, trở nên kín kẽ.
Chỉ trong vài hơi thở, những tấm bản vẽ vốn bị phân chia đã hoàn toàn hòa thành một tấm lớn, rộng chừng nửa thân người. Các đường nối hầu như không còn chút dấu vết nào, cứ như bản vẽ vốn dĩ là một tấm duy nhất.
Chử Thanh Ngọc cắt đầu ngón tay, bắt đầu vẽ trên bản đồ. Đồ án quá phức tạp, lại yêu cầu vẽ một mạch thành hình, trên đường không thể đứt quãng, càng không được sai lệch vị trí, bằng không rất dễ thất bại.
Hiếm khi Chử Thanh Ngọc lại nghiêm túc như vậy. Ánh mắt hắn dừng trên tấm bản vẽ lớn, theo đầu ngón tay mà di chuyển.
Phương Lăng Nhận vốn cũng đang chăm chú nhìn Chử Thanh Ngọc vẽ trận đồ. Thế nhưng, ánh mắt hắn lại di chuyển dần từ ngón tay thon dài kia, lướt qua cổ tay khẽ chuyển động, đến tay áo rộng rãi được vén lên... Có lẽ là do vừa rồi chiến đấu với mấy tên tu sĩ ở bờ hồ, động tác quá lớn mà chưa kịp chỉnh lại, vạt áo của nam nhân hơi xộc xệch. Từ góc độ của Phương Lăng Nhận, vừa lúc có thể thấy một mảng "phong cảnh đẹp".
Nhưng khung cảnh này nhanh chóng bị che lấp theo động tác vẽ trận đồ của nam nhân. Phương Lăng Nhận có chút tiếc nuối ngước mắt lên, nhìn về phía gương mặt kia.
Lúc này, nam nhân đã thu lại nụ cười thường trực trên mặt, nét mặt căng thẳng, mày lạnh lùng, môi mỏng mím chặt. Rõ ràng vẫn là cùng một gương mặt, nhưng không hiểu sao Phương Lăng Nhận lại cảm thấy khi hắn vô cảm là đẹp nhất. Giống như núi tuyết xa xôi, thoạt nhìn không có một tia ấm áp, không trộn lẫn pháo hoa chốn nhân gian, không vướng bụi trần thế tục, chỉ một mảng mênh mang trắng xóa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT