Đôi mắt của người đi kiệu nhắm lại và không mở ra nữa. Máu tươi từ dưới thân hắn từ từ chảy ra. Chử Thanh Ngọc và Phương Lăng Nhận hiện tại cũng không thể xác nhận, liệu người đi kiệu này có nhận ra bộ y phục đỏ mà Phương Lăng Nhận giơ trước mặt hắn là của mộ tiên, hay chỉ đơn giản là mộ tiên đã từng mặc.
Chử Thanh Ngọc nhìn ra ngoài cửa, đập vào mắt là một mảng đỏ. Hắn và Phương Lăng Nhận chỉ vừa mới vào phòng trong một lúc, người áo đỏ đã không biết từ đâu tìm ra nhiều người đi kiệu đến vậy. Những người đi kiệu không chạy cùng nhau, mà tản ra khắp làng. Nhưng họ đều không thoát khỏi kiếp nạn này, bị người áo đỏ tìm ra từng người một. Có người bị một kiếm đâm xuyên ngực, có người lại bị đâm xuyên giữa lông mày. Sau khi giết những người này, người áo đỏ còn kéo họ quay lại trước Thiên Địa Điện, ném xuống đất.
Những người đi kiệu đã chết chất đống trên mặt đất trước Thiên Địa Điện. Máu tươi chảy lênh láng, gần như không còn chỗ để đặt chân. Chử Thanh Ngọc cúi xuống sờ một lúc, đầu ngón tay không hề dính một chút máu nào. Tất cả không phải là máu thật, mà giống như những người đi kiệu, đều là linh thể tàn niệm.
"Sở huynh! Các ngươi trốn ở đây à!"
Tiết Dật nhanh chóng đi tới, bên cạnh là Bào Huy và Hoa Ngâm. Mặc dù mọi người đều hiểu rằng những thứ ngã trên mặt đất chỉ là linh thể tàn niệm, là một loại ảo giác, nhưng khi bước đi vẫn cố tình tránh né.
Tiết Dật: "Người áo đỏ kia dường như không làm hại chúng ta, hoặc nói, hắn căn bản không nhìn thấy chúng ta. Dù có lấp ló trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không ra tay, không giống với những người đi kiệu trên mặt đất này."
Hoa Ngâm đứng bên cạnh Tiết Dật, trông có vẻ muốn nói lại thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play