Chương 71
Lâm Thư Nguyệt trầm ngâm. Cô biết rõ xã hội này khắc nghiệt với nữ giới như thế nào. Những sự việc liên quan đến xâm phạm tình dục thường khiến dư luận đổ lỗi cho nạn nhân thay vì thủ phạm.
"Vì sao chỉ có mình cô bị hại, mà không phải người khác?"
"Cô ăn mặc thế này thì bị tấn công cũng đáng."
"Chuyện này xảy ra là do cô thiếu đứng đắn. Nếu cô đoan trang hơn, chắc chắn đã không gặp chuyện."
Thậm chí, những lời chỉ trích tàn nhẫn nhất đôi khi lại đến từ chính người thân của nạn nhân.
Chính vì vậy, Lâm Thư Nguyệt quyết định không đưa tin về những phần này. Cô không muốn những nữ sinh ấy, ngoài việc chịu đựng tổn thương, còn phải gánh thêm sự dè bỉu từ xã hội và người thân.
Cô nhìn thẳng vào mắt Hàng Gia Bạch, nghiêm túc nói: "Đội trường Hàng yên tâm. Tôi sẽ không công khai những việc này. Thay mặt các em, cảm ơn các anh vì đã đứng ra bảo vệ các em."
Hàng Gia Bạch nhìn cô đầy tán thưởng. Là một cảnh sát đã trải qua nhiều năm trong nghề, anh từng tiếp xúc với không ít phóng viên.
Có người viết vì đạo đức, có người chỉ viết vì lợi nhuận, bất chấp sự sống chết của nạn nhân.
Nhưng Lâm Thư Nguyệt thì khác. Anh từng đọc bài báo của cô về vụ Đoạn Đào Dũng. Nội dung bài viết không chỉ chân thực, mà còn bảo vệ danh tính nạn nhân rất tốt. Chính điều này khiến anh sẵn lòng chia sẻ thông tin nhạy cảm với cô lần này.
"Đó là trách nhiệm của chúng tôi." Anh trả lời, giọng điềm tĩnh.
Trước khi rời đi, Lâm Thư Nguyệt nhận huy hiệu và tiền thưởng từ anh. Khoản tiền không nhỏ, thuộc hàng cao nhất trong các giải thưởng vì hành động nghĩa hiệp.
Nhìn số tiền, cô không khỏi suy nghĩ về những sinh mạng cần được cứu rỗi. Nhưng trước mắt, vẫn còn nhiều bài báo cần viết, nhiều sự thật cần được phơi bày.
Hàng Gia Bạch đưa Lâm Thư Nguyệt xuống đại sảnh tầng một, nơi được dùng để tiếp đón gia đình các học sinh.
Khi họ đến, đại sảnh đã đông nghẹt người. Rất nhiều phụ huynh, nhận được tin tức, đã đến đây. Nhiều người nhìn thấy con mình đầy thương tích liền ôm chặt lấy, bật khóc nức nở.
Tuy nhiên, trong đám đông luôn có vài người suy nghĩ khác biệt.
Ngay gần Lâm Thư Nguyệt, một người đàn ông trung niên đầu trọc, với thái độ thờ ơ, quát lớn với cậu con trai của mình: "Nam tử hán đại trượng phu, bị đánh hay đói chút thì làm sao? Lúc ba còn nhỏ, cũng bị đánh bị đói mà lớn lên được đấy thôi! Đừng khóc lóc nữa, còn ra thể thống gì?"