Chương 60

Lâm Thư Nguyệt leo lên cầu thang, càng tiến gần đến cuối hành lang, nơi có phòng y tế, tiếng khóc, tiếng cầu xin và tiếng thét đau đớn càng rõ ràng hơn.

Cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng cô.

Trong khoảnh khắc, cô muốn quay đầu bỏ chạy. Sợ rằng điều mình sắp chứng kiến sẽ là một cơn ác mộng không thể chịu đựng nổi.

Nhưng cô vẫn bước tới, càng lúc càng nhanh hơn.

Nhanh lên! Nhanh lên!

Đến nơi rồi!

Ánh đèn trong phòng y tế sáng rực, cánh cửa mở toang. Chỉ cần liếc qua, khung cảnh bên trong hiện rõ mồn một trước mắt.

Căn phòng bài trí đơn giản với bốn chiếc giường khám bệnh. Trên ba giường, các học sinh bị trói chặt bằng dây lưng.

Hai nữ sinh bị lột áo, để lộ cơ thể trần trụi, phần ngực bầm tím, nước mắt và nước mũi giàn giụa trên gương mặt hoảng loạn.

Một nam sinh khác đang quằn quại kêu gào trong đau đớn. Hai mắt cậu trợn ngược, miệng sùi bọt mép, trán nổi đầy gân xanh. Cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát, chất thải bẩn tràn ra khắp nơi.

Ở giữa phòng, Tiêu Trường Hâm đang ngậm điếu thuốc, trên gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn ghê tởm.

Trong tay hắn là một thiết bị giống bàn ủi, đang ép xuống cơ thể nam sinh kia. Âm thanh "xì xèo" vang lên, mùi khét của da thịt bị cháy hòa lẫn trong không khí ngột ngạt.

Lâm Thư Nguyệt chứng kiến tất cả, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ. Không thể kìm nén thêm, cô lao thẳng về phía Tiêu Trường Hâm.

-

Nhìn thiếu niên bị dọa đến mức tè ra quần, Tiêu Trường Hâm nhếch mép, vừa cau mày vừa lẩm bẩm: "Đúng là chẳng biết phép tắc gì cả. Lớn thế này rồi mà còn bừa bãi. Làm hiệu trưởng mà phải dạy dỗ cái lũ hư hỏng này, đúng là mệt mỏi. Nếu không, phụ huynh chúng nó mà biết thì sẽ thất vọng, đau lòng biết bao? Được rồi, để tôi kéo dài hình phạt thêm chút nữa..."

Miệng nồng nặc mùi rượu, hắn lảo đảo tiến tới, tay định với lấy công tắc của thiết bị điện. Ánh mắt hắn lướt qua hai nữ sinh đang khóc nức nở, liền cười khẩy: "Đừng vội. Xử lý xong thằng này, tôi sẽ kiểm tra sức khỏe cho hai đứa. Yên tâm, từ từ thôi, không phải sợ."

Nghe vậy, hai nữ sinh càng hoảng sợ hơn. Mặt tái mét, một người răng va lập cập, người kia nước mắt đầm đìa nhưng cố không dám khóc thành tiếng. Trông cả hai chẳng khác nào cừu non chờ bị làm thịt.

Tiêu Trường Hâm cực kỳ ghét tiếng khóc, đặc biệt là tiếng khóc của con gái. Đứa nào dám khóc trước mặt hắn, cái giá phải trả sẽ càng thảm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play