Chương 55
Lâm Thư Nguyệt cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, tìm đến hai nữ sinh có tiếng là đáng tin trong nhóm, trao đổi với họ vài câu rồi đi lên lầu.
Trên tầng hai, hai huấn luyện viên đang cùng nhau bàn bạc.
Họ đang ở khu ký túc xá.
Ký túc xá này có hai học sinh đặc biệt đáng chú ý: một người là A Hào, người còn lại là Chu Bỉnh Vinh, vừa được đưa đến hôm qua.
Chu Bỉnh Vinh, cậu thiếu niên đeo kính, gầy gò, trông yếu ớt hơn cả A Hào. Cậu chỉ mới 15 tuổi. Hôm qua, trên đường bị áp giải đến ngôi trường này, vì nghi ngờ và dám cãi lại huấn luyện viên, cậu đã bị đánh một trận ra trò rồi bị nhốt vào phòng tối, mãi đến sáng nay mới được thả ra.
Vừa thả ra, cậu đã phải đối mặt với hai viên thuốc nhỏ màu trắng không rõ nguồn gốc. Một trong hai huấn luyện viên lạnh lùng đưa thuốc đến trước mặt cậu và ra lệnh: "Nuốt vào!"
Chu Bỉnh Vinh kinh ngạc lùi lại, lắc đầu: "Tôi không bệnh. Thuốc này là gì? Tôi khỏe mạnh, tôi không uống!"
Sự phản kháng của Chu Bỉnh Vinh làm sắc mặt hai huấn luyện viên tối sầm.
Từ khi nhận việc tại ngôi trường này, họ đã quen với việc phát loại thuốc này cho học sinh mà không cần quan tâm đến tác dụng hay lý do. Đối với họ, công việc ở đây chỉ là cách kiếm tiền. Tiền lương cao đã làm họ nhắm mắt làm ngơ trước tất cả.
Nhưng hôm nay, sự từ chối của Chu Bỉnh Vinh khiến họ mất kiên nhẫn. Một huấn luyện viên tiến tới, giáng thẳng một cái tát vào mặt cậu thiếu niên.
Chu Bỉnh Vinh ngã nhào xuống đất, tai ù đi, mắt hoa lên, mọi thứ trước mặt trở nên mờ mịt. Sự đau đớn pha lẫn nhục nhã khiến cậu bùng lên cơn giận dữ chưa từng có.
"Tôi sẽ không để các người yên!" Cậu hét lên, gắng gượng đứng dậy, bất chấp bản thân yếu đuối, lao thẳng về phía hai huấn luyện viên.
Nhưng sức lực của một cậu bé gầy gò không thể sánh với hai gã đàn ông to lớn. Chu Bỉnh Vinh nhanh chóng bị quật ngã lần nữa, tiếng hét đau đớn của cậu vang lên khắp phòng.
Các học sinh khác trong ký túc xá, mặt tái nhợt, nhìn cảnh tượng này mà không dám nhúc nhích. A Hào, đứng ở góc phòng, nắm chặt tay, đôi mắt nhắm nghiền lại vì không nỡ chứng kiến. Nhưng tai cậu vẫn nghe rõ từng tiếng đánh, từng tiếng kêu thảm thiết.
A Hào biết rõ cơn đau này. Cậu cũng từng trải qua những trận đòn tương tự khi mới đến đây. Theo lời các học sinh cũ, đây là "nghi thức chào đón" mà ai cũng phải chịu đựng. Họ bị đánh đập, bị tra tấn tinh thần cho đến khi sợ hãi, ngoan ngoãn làm theo mọi mệnh lệnh.