Họ gầy trơ xương. Cổ hai người bị một sợi xích dài khóa lại, đầu kia của sợi xích buộc vào một cọc gỗ cắm sâu vào bức tường xiêu vẹo ở góc phòng.
Khi ánh sáng chiếu tới, hai người càng thêm sợ hãi, nép chặt hơn vào bức tường. Sự tiếp cận của cô khiến họ khẽ nức nở. Lâm Thư Nguyệt lên tiếng, cô không biết nói tiếng địa phương, nên dùng giọng phổ thông chuẩn nhất, nói thật chậm, đồng thời nhẹ nhàng tiến lại gần họ: "Đừng sợ, đừng sợ, chúng tôi đến để cứu mọi người."
Nghe thấy giọng phụ nữ, hai người không còn cử động nữa. Lâm Thư Nguyệt đến gần người phụ nữ, trước tiên dùng áo sơ mi của mình choàng lên người cô ấy, sau đó bật đèn pin soi sợi xích trên cổ. Sợi xích được xoắn chặt bằng dây thép, không có ba lô và dụng cụ trong tay, cô không thể nào mở được. Dù trong ba lô hệ thống của cô có đủ thứ, nhưng rõ ràng lúc này không thể lấy ra dùng.
Trong tình huống không có công cụ, việc tay không mở xích là không thể. Lâm Thư Nguyệt nhìn sang cậu bé bên cạnh. Cậu bé rất nhỏ và gầy, khoảng chừng mười tuổi. Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thư Nguyệt, cậu bé nép sang một bên.
Lâm Thư Nguyệt cởi chiếc áo phông trên người mình ra, tròng vào đầu cậu bé.
Giờ phút này, Lâm Thư Nguyệt vô cùng cảm thấy may mắn vì thời tiết ở thôn Lê Hoa sáng tối khá lạnh. Tối qua, Tằng Tiểu Nghệ và Bạch Bình Bình cứ giành chăn, cô đành phải mặc thêm một chiếc áo ba lỗ bên ngoài đồ lót để chống lạnh. Sáng nay lười thay, cô mặc luôn áo phông ra ngoài, lúc xuống lầu lại tiện tay khoác thêm chiếc áo sơ mi.
Hai người không nói, Tiểu Phương cũng không dám nói. Bốn người cứ thế im lặng. Sau khi mắt đã quen với bóng tối, cô nhìn quanh. Căn phòng này rất nhỏ, ở góc Tây Bắc có một cánh cửa gỗ đã được mở. Lâm Thư Nguyệt đi qua xem, đó là một đường hầm cao khoảng một mét sáu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play