Ba người đều ủ rũ.
Các nàng, thật ra giống như những con chim bị cắt mất đôi cánh, dù có được thả ra ngoài thì cũng chỉ là số mệnh làm mồi cho kẻ khác.
Trước kia còn có thể oán Hầu phủ là lồng son; nhưng nay lồng mở rồi, các nàng mới càng tỉnh táo mà nhận ra hiện thực: thật ra là bản thân các nàng không có năng lực rời khỏi.
Nhiều lời nhất đương nhiên là Tứ di nương: “Ai bảo ngươi nói thế? Có phải là sư huynh của ta không? Đã thắng trận rồi, tại sao sư huynh ta vẫn chưa về…”
“Ngươi không hỏi Hầu gia sao?”
"Hỏi rồi, Hầu gia nói huynh ấy không sao, chỉ là chưa định về. Ta thấy huynh ấy chẳng hề nhớ đến ta chút nào…" Chu Nha Nha lẩm bẩm.
Ánh mắt Cố Uyển Ninh quét qua mọi người: “Thôi được rồi, đã không rời đi được thì cứ an ổn mà sống đi. Ngày nào ta còn ở đây, sẽ để các ngươi sống yên một ngày. Chúng ta cứ cùng nhau sống tạm như thế, miễn sao đừng thiêu trụi Hầu phủ là được.”
Trừ Đại di nương đang nằm trên giường bệnh, những người khác đều bật cười.
Đại di nương lúc này có vẻ đã mệt mỏi, mắt nửa khép nửa mở.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT