Ngạo mạn thì có, nhưng hắn có thực lực để ngạo mạn.
Miệng hắn độc, nhưng thực ra lại không dùng những thủ đoạn đê tiện để hành hạ nữ nhân.
Kỳ thực, các nàng – mấy nữ nhân này – chẳng qua đều là thịt cá nằm trên thớt của hắn.
Từ Vị Bắc nếu thật muốn xuống tay, chẳng ai thoát khỏi.
Có thể hắn thích nam sắc, cũng có thể vì đắm chìm sự nghiệp, hoặc cũng có thể là vì giữ thân như ngọc cho Bạch Nguyệt Quang.
Nhưng bất kể lý do là gì, hắn không dùng thủ đoạn hèn hạ với nữ nhân – điểm này khiến Cố Uyển Ninh khâm phục hắn là bậc trượng phu.
Cố Uyển Ninh cứ ngỡ sau khi mình điên cuồng mắng Cố An Khởi một trận, chuyện coi như tạm kết thúc.
Không ngờ rằng, ngày hôm sau, Cố An Khởi lại đến.
Hắn cầu kiến Từ Vị Bắc, nhưng Từ Vị Bắc chẳng nể mặt, dứt khoát không gặp.
"Phu nhân, vậy người có muốn gặp không?" Nhị Nha hồi hộp hỏi Cố Uyển Ninh.
Thời điểm nam thần và nữ thần nhà mình đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, nàng ta thật không biết phải làm thế nào.
Thực sự rất mâu thuẫn.
Gặp thì gặp, cớ sao lại không?
Người chột dạ đâu phải nàng ta.
“Tối qua lúc trở về, suốt đêm ta không ngủ được, suy nghĩ kỹ càng. Uyển Ninh, những lời muội nói đều đúng, là ta sai đến mức không thể tha thứ. Phụ thân tuy không quan tâm việc trong nhà, nhưng trong lòng thật sự rất áy náy với muội... Mẫu thân thì mềm lòng, ít nói, cũng... quả thực thiên vị Uyển Thanh…”
Cố Uyển Ninh có chút kinh ngạc, không ngờ Cố An Khởi lại dám thừa nhận trước mặt nàng.
Quả thật, trong Cố gia, người thiên vị Cố Uyển Thanh nhất, chính là thân mẫu Vệ thị.
"Tuy ta rất muốn nói mọi chuyện đều có nguyên do, nhưng như vậy cũng không phải lý do để chúng ta bạc đãi muội. Sai chính là sai…" Cố An Khởi nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại muội sống rất khổ. Ngày thành thân, Hầu gia chẳng hề nể mặt, rước về bốn phòng tiểu thiếp. Hơn nữa bên ngoài còn có ngoại thất, có con riêng, đối với muội thật bất công…”
Cố Uyển Ninh: Chờ, chờ đã, ngoại thất gì cơ?
Cái gì mà con riêng?
Nếu nói đến ngoại thất, nàng nghĩ ngay đến Giang Thu Bạch.
Nhưng mà con? Giang Thu Bạch không có khả năng ấy…
"Cho nên muội muốn hòa ly cũng là điều đúng đắn." Cố An Khởi như hạ quyết tâm to lớn.
“Tuy rất khó, nhưng có lẽ đây là việc duy nhất đại ca có thể giúp muội lúc này.”
“Huynh định giúp ta thế nào?”
Cố An Khởi hơi đỏ mặt: “Ta... ta còn chưa nghĩ ra, nhưng ta nhất định sẽ nghĩ cách.”
Cố Uyển Ninh: “…”
Có lẽ nét mặt nàng quá mức cạn lời, nên Cố An Khởi vội vàng giải thích: “Mấy ngày tới ta sẽ nói với phụ thân. Phụ thân ta cũng có vài phần thể diện trước mặt Hoàng thượng. Hai người là do Hoàng thượng tứ hôn, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Trước hết để phụ thân nói qua trước mặt Hoàng thượng một chút, chờ khi Từ Vị Bắc có lỗi thật rõ ràng, rồi lại đề xuất hòa ly, muội thấy thế có được không?”
“Hắn từng làm chuyện có lỗi với ta, chẳng lẽ còn chưa đủ để gọi là lỗi?”
“Cũng tính là lỗi. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, hơn nữa phụ thân đã nói là không truy cứu, coi như chuyện ấy đã qua.”
Ngừng một chút, Cố An Khởi lại nói tiếp: “Ta biết có thể muội không tin, hoặc nghĩ ta đang bào chữa. Nhưng sự thật là, phụ thân cố tình dâng sớ tố cáo Từ Vị Bắc, là bởi vì ông ấy thực lòng muốn bảo vệ muội, đối xử tốt với muội…”
Từ Vị Bắc công cao chấn chủ, chẳng ai hiểu Hoàng thượng hơn Cố Thủ phụ.
Nếu Từ Vị Bắc không có sai sót, chờ đến khi Hoàng thượng tìm được lý do để phạt, thì kết cục của hắn tất chẳng tốt lành gì.