“Mạnh Gia, mau mau mau, trèo lên cây!”

“Đúng đấy, chó không biết leo cây đâu!”

“Đừng có chạy nữa, càng chạy nó càng đuổi! Mau tìm chỗ mà trốn đi!”

Nghe tiếng ba người phía sau hét với theo, Mạnh Gia chỉ cảm thấy bọn họ đúng kiểu đứng nói thì chẳng thấy đau lưng.

Chân vẫn lao vun vút, nhưng cậu đã chạy vòng vòng ở đây mấy lần rồi, mà con chó này sao cứ đuổi mỗi mình cậu, chẳng thèm ngó ngàng gì đến ba người lớn đang đứng chình ình ở đó chứ?

“A a a, cứu mạng, tôi sợ chó lắm!”

“Tôi không thể dừng lại được, nó sẽ cắn tôi mất!”

“Ở đây cũng chẳng có cái cây nào! Ba người các cậu nghĩ cách nhanh đi chứ!”

Ba người đứng im nhìn Mạnh Gia bị chó rượt, khóe miệng giật giật.

Bọn họ đều cảm thấy, thằng nhóc này có bị ngốc không vậy? Không có cây thì chẳng lẽ không có tường à? Tìm chỗ cao mà đứng lên là được thôi mà!

À đúng, tìm chỗ cao!

Nghĩ vậy, ba người vốn đứng im lập tức đảo mắt nhìn quanh, rồi nhanh chóng xác định mục tiêu, một bức tường cao hơn hai mét, đối với bọn họ cũng không phải quá khó.

Đợi đến khi Mạnh Gia chạy thêm một vòng bị chó rượt trở lại, cậu liền trố mắt.

Cậu vừa nhìn thấy gì đây?

Cậu thấy… ba người kia dám bỏ mặc mình để leo lên tường!

Khóe miệng Mạnh Gia giật liên hồi, một lần nữa cảm thán, Ba người này đúng là ba con khỉ, động tí là leo trèo!

Với cả, chơi kiểu này thì còn gì gọi là bạn bè nữa!

Người ta vẫn nói anh em tốt là sẵn sàng giúp nhau không tiếc mạng sống. Ba người này tương lai chắc cũng sẽ giúp bạn bè hết mình… nếu như lời nói dối cũng được tính!

Nói thì nói vậy, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là… cậu cũng phải leo lên tường!

Nghĩ nhanh làm liền, Mạnh Gia “oạch” một tiếng lao về phía ba người.

“A a a, kéo tôi lên, kéo tôi lên với!”

Tự nhận mình là kẻ biết thời biết thế, cậu chạy đến dưới chỗ ba người, đưa tay ra muốn họ kéo lên.

Nhìn cánh tay run run của Mạnh Gia, cuối cùng Thẩm Thu Đông thở dài, đưa tay kéo cậu lên.

“Phù… làm tôi sợ muốn chết!”

“Gâu gâu gâu!”

Tiếng chó sủa phía dưới hòa cùng tiếng cảm thán của Mạnh Gia, tạo nên một khung cảnh khá buồn cười.

“Chung Lôi Lôi, Đường Khê, sao lúc nãy hai người không kéo tôi một tay?” Mạnh Gia bắt đầu giận dỗi.

Nghe vậy, Đường Khê liếc mắt, đưa tay chỉ chỉ cái thân hình nhỏ nhắn của mình, rồi lại chỉ vào dáng người cao gần mét tám của Mạnh Gia.

“Cậu chắc là muốn tôi kéo cậu lên, chứ không phải kéo cả hai cùng ngã xuống?”

Một câu của Đường Khê khiến Chung Lôi Lôi chẳng cần nói gì, Mạnh Gia cũng im bặt.

Bởi vì đúng là nếu để Đường Khê và Chung Lôi Lôi kéo cậu, khả năng cao là chưa kịp kéo lên đã kéo cả hai cô xuống.

Nhìn con chó phía dưới, bốn người trên tường bình tĩnh lại, thậm chí còn có tâm trạng chọc ghẹo nó vài câu.

“Ai da, dữ thật đấy! Có giỏi thì lên đây nào!”

“Con chó này nuôi cũng tốt phết, chó ta điền viên Trung Hoa, lông mượt bóng, vừa nhìn đã thấy đẹp.”

“Nhỏ con nhưng khí thế ghê gớm thật.”

“Chó nhà ai mới nuôi vậy, trước giờ chưa thấy, làm tôi sợ chết khiếp. Lần sau nhất định phải dạy cho nó một trận!”

Bốn người trên tường rôm rả bàn tán, con chó bên dưới thì chẳng hiểu họ nói gì, gầm gừ vài phút, thấy không vui nữa liền vẫy đuôi bỏ đi.

Chờ chó đi xa, bốn người nhanh chóng nhảy xuống.

“Dám dọa ông hả, lần sau xem ông không thịt mày!”

Mạnh Gia vẫn còn sợ nhưng cố ra vẻ hùng hồn.

Khụ khụ… đương nhiên, nếu bỏ qua cảnh cậu ta bị chó rượt chạy thục mạng lúc nãy, lời dọa này sẽ khí thế hơn nhiều.

Đường Khê phủi bụi trên quần, ngẩng đầu liếc cậu, thản nhiên nói: “Chó đáng yêu thế, sao mà nỡ thịt nó chứ?”

Mạnh Gia trợn mắt kinh ngạc, thì ra Đường Khê là người yêu động vật ư? Sao cậu chẳng tin nổi!

Nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Mạnh Gia, Đường Khê tiếp lời: “Tôi vốn dĩ rất yêu động vật mà.”

Ba người bên cạnh nhìn Đường Khê, biểu cảm khó tả.

Chung Lôi Lôi: Biết nhau bao nhiêu năm, tôi chỉ biết cậu ấy là người không có thịt thì không vui thôi.

Thẩm Thu Đông: Tôi tin cậu mới lạ!

Mạnh Gia: Nhìn mặt tôi giống người ngây thơ lắm chắc?

Bất chấp ánh mắt đầy nghi ngờ của bạn bè, Đường Khê vẫn mặt dày.

Thích ăn thịt thì sao chứ, chẳng lẽ vậy là không được yêu động vật à? Một cô gái mạnh mẽ vẫn có thể vừa yêu động vật vừa thích ăn thịt, đâu có mâu thuẫn gì!

Vài phút sau, họ đến nhà Mạnh Gia.

Cậu lấy chìa khóa mở cửa, còn chưa kịp vào thì mẹ Mạnh Gia đã nghe tiếng, vội chạy ra.

“Ai da, đến rồi à! Mau vào nhà, hôm nay ba Gia Gia bận việc không về ăn cơm. Tay nghề của thím cũng ổn lắm, lát nữa các cháu ăn nhiều vào nhé.”

“Mẹ, đừng khách sáo với họ, làm vậy kỳ lắm.”

“Bốp!” Đáp lại lời Mạnh Gia là một cái vỗ vào gáy.

Cậu đau đến nhăn mặt, nghi ngờ cái đầu mình không thông minh là do mẹ đánh thành như thế.

“Không phải tiếp đãi con, con tự lo được. Mau vào bếp bưng canh ra đây!” 

Mẹ Mạnh Gia vừa nói vừa kéo tay mềm mại của Đường Khê, cười hiền hòa: “Khê Khê, thím nấu canh củ cải hầm xương, lát con uống nhiều vào nhé. Thu Đông, Lôi Lôi, hai đứa cũng vậy.”

“Vâng ạ, thím, con thích nhất là canh hầm.” Đường Khê ngoan ngoãn để bà nắm tay, ngọt ngào khen: “Vừa vào cửa con đã ngửi thấy mùi thơm rồi, chắc tay nghề của thím tuyệt lắm.”

“Ha ha, cũng tạm thôi. Chỉ có thằng con trai này là cứ chê bai mẹ. Ai da, con gái vẫn là tốt nhất, là cái áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ.”

Phòng khách tràn ngập tiếng cười, trong khi Mạnh Gia bưng canh ra. Mọi người ngồi xuống, Đường Khê được mẹ Mạnh kéo ngồi cạnh, còn chỗ bên kia cô thì bị Mạnh Gia chiếm mất.

Nhìn bàn thức ăn phong phú, Đường Khê liên tục buông lời khen, khiến bạn bè phải công nhận cô khéo miệng thật.

“Tốt tốt, con bé này miệng ngọt ghê! Khê Khê, rảnh thì đến nhà thím chơi, bầu bạn với thím nhé. Thím chỉ ước có một đứa con gái như con, chứ lại sinh phải thằng con trai chẳng bớt lo chút nào.”

Nghe vậy, Mạnh Gia lần này rút kinh nghiệm, im lặng là trên hết, nhưng trong lòng thì vẫn lẩm bẩm than thở.

“Bốp!” Cái ót lại bị đánh.

Mạnh Gia ngơ ngác, mình có nói gì đâu mà cũng bị đánh?

“Nhìn cái gì, bĩu môi à? Con tưởng trong lòng nghĩ gì mà mẹ không biết chắc?” Mẹ cậu lườm.

Đường Khê nhìn mà có chút đồng cảm, nhưng đồng cảm thì đồng cảm, Mạnh Gia kiểu này mà không mạnh tay thì thể nào cũng lấn tới.

Bắt đầu ăn cơm, Đường Khê vừa xắn tay áo thì Mạnh Gia bỗng cầm đũa trước mặt cô đưa qua.

Cả bàn ngây người. Đến chính Đường Khê và Mạnh Gia cũng sững lại.

Đường Khê nhìn anh, đôi mắt long lanh như muốn hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Mạnh Gia thầm chửi trong lòng. Buổi chiều khi Đường Khê giảng bài cho mình, thấy cô vất vả nên cậu hay đưa bút, đưa sách cho cô. Giờ thành phản xạ luôn.

Vừa thấy cô giơ tay, cậu liền theo phản xạ đưa đũa qua…

“Khụ khụ, ăn thôi, tôi đói lắm rồi.” Mặt đỏ bừng, cậu cúi xuống ăn lia lịa để xua bớt ngượng ngùng.

Mọi người cũng coi như không có chuyện gì, âm thầm mỉm cười. Dù sao, thằng nhóc này cũng không dễ dàng gì.

Ăn xong, Đường Khê và nhóm bạn rời nhà Mạnh Gia trong sự nhiệt tình của mẹ Mạnh. Cả nhóm quay về khu tập thể, đến 9 giờ thì Đường Khê về tới nhà.

Thấy ông bà còn chưa ngủ, cô cười ngọt ngào: “Ông nội, bà nội con về rồi ạ.” Rồi ngồi xuống cạnh bà, làm nũng: “Bà nội, con có chuyện muốn nói.”

Buổi chiều, nếu thuận lợi thì cô sẽ được vào nhóm nghiên cứu của giáo sư Tiết. Nghĩ kỹ lại, cô vẫn quyết định nói cho ông bà biết trước, để họ khỏi lo lắng và giúp xin nghỉ khi cần.

“Chuyện gì thế? Tiền tiêu vặt không đủ à? Không sao, bà nội sẽ cho thêm.” Bà cười, xoa đầu cháu gái.

Đường Khê bật cười: 

“Không phải đâu ạ, con vẫn đủ tiền. Con muốn nói là, giáo sư Tiết muốn con vào nhóm nghiên cứu, có thể sẽ bận hơn, còn phải xin nghỉ ở trường, lúc đó nhờ ông bà giúp con nhé ~”

Nghe vậy, ông bà vừa vui vừa lo. Vui vì đây là cơ hội tốt, lo vì năm nay cô học lớp 12, sắp thi đại học, không muốn cô bị phân tâm.

“Khê Khê, chuyện vào nhóm nghiên cứu chúng ta không phản đối. Nhưng năm nay con quan trọng nhất là học. Nếu ảnh hưởng đến kết quả thì không nên.” Bà nói nhẹ nhàng.

“Bà nội, con đảm bảo sẽ không ảnh hưởng. Nếu thành tích của con rớt khỏi top 5 thì con sẽ tạm dừng nghiên cứu.” Đường Khê giơ tay thề.

Bà nhìn ông, ông nhìn cháu gái làm nũng, cuối cùng gật đầu: “Được, nhưng nhớ giữ lời.”

“Vâng ạ, con biết ông nội thương con nhất.”

“Còn ta thì không thương chắc?” Bà nội giả vờ ghen.

“Ai cũng thương con cả, con hạnh phúc lắm.” Câu nịnh này khiến hai ông bà bật cười.

Nhưng Đường Kinh Sinh vẫn còn lo. Lần trước chuyện ở thành phố C ông chưa quên, lần này nếu cháu gái vào nhóm nghiên cứu, rất có thể sẽ lại gặp nguy hiểm. 

Ông không muốn cháu gái sớm đối mặt với điều đó khi chưa đủ khả năng tự bảo vệ.

Nhận ra vẻ mặt nghiêm túc của ông, Đường Khê ngẩng đầu nhìn.

“Khê Khê, theo ta vào thư phòng, ta có chuyện muốn dặn.”

Cô tò mò, nhưng vẫn đi theo.

“Khê Khê, con còn nhớ chuyện ở thành phố C chứ? Lần đó là vì bản vẽ. Lần này nếu con vào nhóm nghiên cứu, rất có thể sẽ lại xảy ra chuyện tương tự, thậm chí nhiều lần. Nơi đó tiềm ẩn nguy hiểm, ta mong con suy nghĩ kỹ.”

Ông muốn cô đợi đến khi thi đỗ đại học hoặc ra trường rồi hãy tham gia. Là cháu gái duy nhất trong nhà, ông không muốn cô sớm tiếp xúc với hiểm nguy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play