Tính cách của Tuyết Thái dường như rất cô lập, mỗi ngày cho ăn xong là lại hóa về nguyên hình nằm ngủ trong vùng nước nông, hoàn toàn mặc kệ Đường Tân Nhi đang làm gì, đúng kiểu nuôi thú cưng kiểu “Phật hệ”.
Lâu dần, Đường Tân Nhi cũng nhận ra điều gì đó – cô có thể sống sót trong tay hắn, dường như là nhờ phúc của Nhị Lang. Bởi vì Nhị Lang thích cô nên đối phương mới miễn cưỡng chấp nhận việc cô thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt hắn. Tuy nhiên, đồ ăn mà hắn mang về thì tuyệt đối không được đụng đến.
Nhưng chuyện này cũng không hề gì. Hắn ngủ đến nửa ngày, Đường Tân Nhi lén nướng một hai con cá ăn, hắn cũng chẳng có phản ứng gì. Mỗi khi mở mắt ra thấy cô vẫn còn sống cũng chẳng tỏ ra gì là thắc mắc.
Nếu không phải Tiểu Bát nói hắn là giống loài có trí tuệ thì nhìn thế nào cũng giống một tên dã nhân chưa khai hóa chỉ quan tâm đến ăn với ngủ.
Có điều, nhờ có hắn mà cuộc sống sinh tồn trên hoang đảo của Đường Tân Nhi cũng không quá khó khăn. Mỗi ngày Tuyết Thái đều ra biển săn mồi, ngoài cá biển cố định, thỉnh thoảng còn lôi lên từ đáy biển một vài thứ vốn chỉ có trên đất liền.
Ví dụ như những mảnh gương vỡ, hay mấy cái rương gỗ trong xác tàu đắm. Tất cả đều trở thành đồ chơi mà hắn mang về cho Nhị Lang và Tam Vĩ, cuối cùng thì lại bị Đường Tân Nhi dùng mất.
Chỉ có cô là cần đến quần áo, chén dĩa trong mấy cái rương gỗ đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT