Hơn trăm năm trôi qua, đôi vợ chồng thợ săn đã già đi rất nhiều.
Bây giờ, họ đều đã một trăm năm mươi tuổi, một độ tuổi mà đối với những người bình thường không tu hành, chắc chắn được coi là thọ cao.
So với chồng, người phụ nữ già đi nhiều hơn. Không biết có phải vì lúc trẻ đã lo lắng quá nhiều hay không, bây giờ bà đã không còn thân hình vạm vỡ đó nữa. Dù vẫn cao lớn, nhưng lại gầy gò, da dẻ sạm đi, đôi mắt đục ngầu.
Người thợ săn trông vẫn còn chút tinh thần, nhưng tóc đã bạc trắng.
Hai ông bà ngồi cạnh nhau trên ghế, sưởi nắng trưa, ấm áp dễ chịu.
Tiếu Tiếu ngồi xổm trước mặt họ, một tay nắm tay một người, lắng nghe người thợ săn lẩm bẩm về những chuyện nhỏ nhặt, trên mặt luôn nở nụ cười.
Chuyện người thợ săn kể rất vụn vặt, có những điều ông thấy khi đi du lịch lúc còn trẻ, có những lần gặp nguy hiểm khi đi săn trên núi sau khi trở về sơn thôn, nhưng nhiều nhất vẫn là chuyện sau khi nhặt được Tiếu Tiếu. Ông nhớ lại lúc Tiếu Tiếu tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhớ lại lần đầu tiên Tiếu Tiếu gọi ông là cha, nhớ lại lần đầu tiên đưa Tiếu Tiếu lên núi săn bắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play