Trong hư không, thân hình Hắc Uyên nhanh như điện, cấp tốc lao đến một chiến trường nào đó. Chờ hắn vất vả đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt là đầy những xác chết không toàn thây, tứ chi đứt lìa rải rác khắp nơi, tất cả đều là thi thể của Mặc tộc.
Nhiều tên Mặc tộc bị thương nặng chưa chết đang đau đớn rên la, nơi chiến trường chẳng khác nào địa ngục. Chỉ cần lướt mắt qua, cũng biết nơi đây có ít nhất trên trăm Mặc tộc đã bỏ mình.
Hắc Uyên mặt trầm như nước. Từ khi bắt đầu truy kích Dương Khai đến nay, cảnh tượng như vậy hắn đã thấy quá nhiều lần. Mỗi lần hắn nhận được tin tức chạy tới, gần như đều thấy cảnh tượng này, còn Dương Khai thì luôn nhanh hơn hắn một bước, không cho hắn nửa điểm cơ hội.
Hắn chưa bao giờ gặp một tên Nhân tộc nào giỏi trốn chạy như vậy, điều này khiến hắn một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết.
Đám Mặc tộc may mắn sống sót xung quanh thấy Hắc Uyên đến, cũng không dám tùy tiện lại gần. Trong khoảng thời gian này, Hắc Uyên đã tự tay giết không ít tộc nhân. Vạn nhất Hắc Uyên trong cơn thịnh nộ cho rằng bọn họ chiến đấu không hết sức, ra tay giết luôn cả bọn họ, thì thật là oan uổng.
Đám Mặc tộc bọn họ vừa rồi đã liều chết ngăn cản Dương Khai, nhưng thực lực không bằng người, làm sao ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khai đại sát tứ phương rồi ung dung rời đi.
"Hắn đi đâu rồi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT