Nhờ vậy, Hắc Uyên tất nhiên sẽ hồi phục nhanh hơn các Vực Chủ khác. Đây không phải là Hắc Uyên cố ý chèn ép họ, mà chỉ là lẽ thường tình.
Thực tế, nếu có thể, Hắc Uyên đã muốn đưa mấy vị Vực Chủ này về lãnh địa của họ ngay khi trở về, như vậy cũng tránh được việc phải chia sẻ lực lượng Mặc Sào của mình.
Nhưng khi đó, mấy vị Vực Chủ kia thương thế quá nặng, ai nấy đều chìm vào giấc ngủ say, hắn thực sự không thể bỏ mặc họ. Bất đắc dĩ, Hắc Uyên đành đưa họ về Mặc Sào của mình để cùng nhau chữa thương, cũng coi như có người chăm sóc lẫn nhau.
Dù trong tình cảnh hiện tại, mấy vị Vực Chủ kia cũng chỉ có lòng cảm kích đối với Hắc Uyên, không hề có nửa điểm bất mãn. Thương thế của họ tuy chưa lành, nhưng ít nhất cũng đã có chút sức lực để tự vệ. Bây giờ, họ chỉ cần trở về Mặc Sào trong lãnh địa của mình để tĩnh dưỡng là có thể từ từ hồi phục.
Quá trình này cũng sẽ không kéo dài quá vài năm.
Ra khỏi Mặc Sào, mấy vị Vực Chủ kia cảm tạ Hắc Uyên một phen rồi đồng loạt bay vút lên trời, nhanh chóng rời đi. Nơi này là lãnh địa của Hắc Uyên, họ cũng không tiện ở lại lâu, tự nhiên phải trở về lãnh địa của mình.
Hắc Uyên dõi mắt tiễn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play