Cô vẫn luôn như vậy từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Đường Trừng mâu thuẫn hay cãi vã với người khác, Đường Tĩnh vĩnh viễn là người đầu tiên chỉ trích cô.
Xung quanh là sắc mặt hả hê của đám bác gái, bác trai; ánh mắt xem trò vui của mấy người anh chị họ; cùng dáng vẻ nghiêm khắc lạnh lùng của Đường Tĩnh.
Ngay lúc ấy, chính Đường Trừng cũng không rõ mình làm sao vậy. Tựa như đột nhiên không thể chịu nổi nỗi ấm ức ấy nữa, cô xoay người, chạy thẳng ra ngoài.
Khi vừa chạy đến cổng bệnh viện, cô còn nghe tiếng Đường Tĩnh lạnh lùng vang lên sau lưng: “Kệ nó đi, tôi xem nó chạy được đến đâu!”
Cười nhạt một tiếng, Đường Trừng không chút do dự mua vé về lại nội thành.
Mơ hồ, hỗn loạn, cô bước tới cổng khu chung cư nhà mình ai ngờ vừa xuống xe, liền thấy Giang Kỳ đang ngồi trên băng ghế dài ngay đó.
Có lẽ vì vẻ mặt của Đường Trừng lúc đó quá u sầu, nên vừa thấy cô, Giang Kỳ vội vàng luống cuống giải thích: “Hôm nay cậu không đến tiệm trà sữa…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play