Dung Nhan đứng bên cạnh khẽ thở dài: “Hóa ra cây đàn này là của Nhan tiểu thư. Tử Yến ca ca nói đàn là thánh vật xúc động linh hồn, bất kể là loại đàn nào, hắn đều đối xử tử tế. Trong nhà hắn có rất nhiều đàn, không ít trong số đó là do hắn nhặt được ở khắp nơi. Có một cây thậm chí toàn vết nứt và hư hỏng. A Nhan ngày nào cũng giúp hắn chăm sóc những cây đàn này, nên hiểu rõ nhất. Ai bảo Tử Yến ca ca là một kẻ si mê đàn chứ.”
Nàng có vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng từng lời từng chữ đều toát lên vẻ sở hữu, ngầm cho người ta biết rằng mối quan hệ của nàng và Cố Tử Yến thực sự rất thân thiết.
Mọi người ban đầu nghĩ rằng việc Cố Tử Yến nhặt cây đàn của Nhan Tử Diên có lẽ là do giữa hai người có sự mập mờ, Cố Tử Yến đối với Nhan Tử Diên có gì đó đặc biệt. Nhưng sau khi nghe Dung Nhan giải thích, mọi người đều nhận ra hóa ra Cố Tử Yến nhặt đàn chỉ đơn thuần là vì yêu quý đàn mà thôi, không liên quan gì đến người vứt nó.
Cố Tử Yến liếc nhìn Dung Nhan, khẽ nhíu mày, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại kìm nén. Ánh mắt hắn lướt qua Nhan Tử Diên.
Thấy nàng tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng khóe môi vẫn luôn giữ một nụ cười. Chờ Dung Nhan nói xong, trên mặt nàng càng thêm thản nhiên: “Tử Yến ca ca của ngươi là người nhã nhặn, còn ta là kẻ phàm tục, chỉ thích làm những chuyện như đốt đàn nấu hạc mà thôi.”
Nói xong, nàng lại ngồi xuống chỗ của mình. Nữ tì phía sau rót cho nàng một ly trà, nàng bưng lên nhấp một ngụm, tấm tắc khen: “Trà ngon!”
Động tác của nàng trôi chảy, không để ai vào mắt, nhưng ngón tay cầm chén trà lại khẽ run rẩy, làm trà sánh ra một chút…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play