Một cây đàn cổ được bọc trong lớp lụa mềm mại. Khi lớp lụa được cởi bỏ, cây đàn màu đen tuyền hiện ra. Đây là một cây đàn tuyệt hảo, từ dây đàn đến thân đàn đều hoàn mỹ không tỳ vết.
Ninh Tuyết Mạch thử gảy vài tiếng, rồi gật đầu hài lòng, cây đàn này rất hợp ý nàng.
Khi Nhan Tử Diên nhìn thấy cây đàn, sắc mặt nàng khẽ biến. Đây chẳng phải là cây đàn nàng đã từng vứt bỏ sao? Nhìn màu sắc và kiểu dáng, chúng giống nhau như đúc!
Là trùng hợp, hay chính xác là cây đàn đó? Nàng đã từng tức giận mà vứt bỏ cây đàn này, và vì sợ mình đổi ý nên đã không hỏi nha hoàn vứt nó đi đâu. Hiện giờ bỗng nhiên nhìn thấy một cây đàn giống hệt như thế ở đây, lòng nàng bỗng chốc xao động như bị ném một hòn đá.
Nhan Tử Diên cố nén nhịp tim đập mạnh, nhìn kỹ lại cây đàn vài lần, càng cảm thấy nó chính là cây đàn của mình. Nàng đã quen thuộc với từng hoa văn, từng sợi dây đàn của nó trong suốt một năm trời, không thể nào nhận nhầm được!
Chẳng lẽ cây đàn bị nàng vứt bỏ đã được Cố Tử Yến nhặt về? Hắn có ý gì? Nàng không kìm được mà nhìn về phía Cố Tử Yến.
Lần này, Cố Tử Yến không hề có “tâm hữu linh tê” (thần giao cách cảm) với nàng. Trên mặt hắn không có nhiều biểu cảm, chỉ ho khan hai tiếng…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT