Ở chốn đông người, Ninh Tuyết Mạch không muốn tay trong tay với vị đại sư này, đặc biệt là trước mặt Quý Vân Hoàng. Nàng theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng ngón tay Hàn Sơn Nguyệt siết chặt.
Ngón tay hắn nhìn có vẻ thanh tú nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Ninh Tuyết Mạch càng giằng co càng không thoát ra được, ngược lại bị hắn nắm đến đau nhói. Nàng không muốn cùng hắn giằng co ở đây, đành phải giữ vẻ mặt lạnh lùng mặc cho hắn nắm tay.
Chờ khi Quý Vân Hoàng dùng một giọng đường hoàng nói xong, suất lĩnh hàng vạn quan lại dọn đường, Hàn Sơn Nguyệt mới khẽ gật đầu, nắm tay Ninh Tuyết Mạch đi về phía cỗ xe ngựa.
Con đường dẫn đến xe ngựa được trải một tấm thảm trắng tinh. Hai bên văn võ bá quan đều đứng chờ. Ninh Tuyết Mạch đi cùng Hàn Sơn Nguyệt trên tấm thảm đó, cảm giác giống như một ngôi sao đang đi thảm đỏ, chỉ thiếu những ánh đèn flash nhấp nháy.
Cảnh tượng này xa hoa không tưởng. Ninh Tuyết Mạch tuy là người từng trải, nhưng giờ phút này đi giữa khung cảnh như vậy, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt. Nàng biết Nhạc Hiên Đế rất coi trọng vị tân thiên sư này, nhưng không ngờ lại coi trọng đến mức độ này.
Nhìn cái tư thế này, quả thực có thể sánh ngang với hoàng đế ngự giá thân chinh… cũng không thua kém gì Đế Tôn đi du ngoạn.
Nàng liếc nhìn Hàn Sơn Nguyệt bên cạnh, mặt hắn thản nhiên bình tĩnh, dường như đã quen với sự phô trương này, hoàn toàn không bận tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT