Bên kia, Hồ Điệp Thường nghe tiếng đã đi tới, từ trên cao nhìn xuống liền thấy Ninh Tuyết Mạch: "Nha, ta đang tự hỏi là ai dám đoạt trà cụ của ta, thì ra là ngươi, cái đồ phế vật! Chưởng quầy, chuyện này là ngươi không đúng rồi. Trà lâu này của ngươi là nơi đại quan và quý nhân tới lui, vì sao ngay cả loại mặt hàng như thế này cũng để cho vào đây?"
Giọng nói đầy vẻ khinh thường của nàng ta giống như một hũ dấm chua lâu năm, lan tỏa khắp gian trà thất. Vô số ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Ninh Tuyết Mạch. Trong những ánh mắt ấy có sự nghi hoặc, khó hiểu và bối rối.
Tuy gần đây Ninh Tuyết Mạch đã nổi tiếng vì chuyện bị nhốt trong lồng sắt và diễu phố, nhưng lúc đó nàng đầu tóc rối bù, mặt mũi sưng húp, trông thảm hại đến mức hầu như không nhận ra. Đâu có rạng rỡ như bây giờ? Cũng khó trách đa số mọi người không thể nhận ra nàng.
Hồ Điệp Thường thấy mọi người đều mở to mắt, càng thêm đắc ý: "Chư vị, nàng chính là Ninh Tuyết Mạch, người đã bị bắt vì vụng trộm với hán tử mấy ngày trước tại Hầu phủ. Loại mặt hàng này mà dám uống trà cùng chúng ta trong một gian trà thất, các ngươi nói xem, chủ quán có nên đuổi nàng ta ra ngoài không?!"
Mọi người nhìn nhau. Sự kiện của Ninh Tuyết Mạch mấy ngày trước cả thành đều biết, bọn họ tự nhiên cũng biết. Nhưng lúc ấy, chẳng phải đã chứng tỏ vị cô nương Ninh này bị oan sao?
Tuy mọi người đều xem thường phế vật, nhưng nhìn thấy Hồ Điệp Thường kiêu ngạo ức hiếp một cô bé như vậy, trong lòng họ cũng có chút khinh thường.
Đa số mọi người đều im lặng, chỉ có vài kẻ muốn lấy lòng Lục vương gia và Hồ Điệp Thường mới lớn tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy, đuổi nàng ta ra đi! Đuổi ra đi!"
"Người như vậy không xứng ở trong trà lâu này..."
"Cút đi, mau cút đi!"
Được vài người ủng hộ, Hồ Điệp Thường càng thêm đắc ý, ánh mắt lại lần nữa dừng trên gương mặt Ninh Tuyết Mạch, muốn nhìn thấy nàng tức giận run rẩy hoặc sợ hãi ngây dại.
Nhưng nàng ta không ngờ, Ninh Tuyết Mạch vẫn ngồi thản nhiên tại chỗ, tay cầm chén trà nhỏ như đang nghịch ngợm, ánh mắt nhìn nàng ta hệt như đang xem một con khỉ diễn trò.
Ánh mắt ấy khiến Hồ Điệp Thường thấy đau nhói, nàng ta giận dữ: "Đồ đê tiện nhà ngươi, nhìn bổn tiểu thư như thế làm gì?! Chột dạ hả?"
Ninh Tuyết Mạch mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng: "Đồ đê tiện nói ai vậy?"
"Đồ đê tiện nói ngươi!" Hồ Điệp Thường không hề suy nghĩ mà bật ra câu nói đó.
"Quả nhiên là đồ đê tiện đang nói ta." Giọng nói của Ninh Tuyết Mạch trong trẻo như tiếng chuông bạc: "Nếu như chính ngươi đã thừa nhận, ta đây cũng không nói thêm gì nữa. Ngươi tự giải quyết cho tốt, tranh thủ sớm ngày thoát khỏi những từ này đi."
"Phụt!"
"Ha ha!" Trong trà lâu, có người không nhịn được bật cười.
Cô bé này, đánh trả thật là tàn nhẫn!
Hồ Điệp Thường cuối cùng cũng phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhịn không được giơ tay tát tới: "Ngươi, tiểu tiện nhân này..."
Động tác của nàng ta cực nhanh, ra tay như gió. Lần này nàng ta đã dùng tới niệm lực, hạ quyết tâm muốn đánh gãy răng của Ninh Tuyết Mạch.
Ai ngờ, Ninh Tuyết Mạch chỉ thoáng nâng tay, bàn tay của Hồ Điệp Thường còn chưa chạm tới nàng, bỗng nhiên liền thét lên một tiếng chói tai, vội vàng rụt tay về.
Đau! Đau quá!
Lòng bàn tay nàng ta giống như bị ong vò vẽ chích phải, đau đến nỗi nàng ta muốn dậm chân: "Tiểu tiện nhân, ngươi có dám ám toán ta?!"
Ninh Tuyết Mạch nhướng mày: "Hồ Điệp Thường, ngươi lại đang diễn trò gì vậy? Rõ ràng là ngươi đã động thủ muốn đánh ta, được không?"
"Ngươi chết chắc rồi! Ngươi, tiện nhân này dám dùng kim châm đại tiểu thư ta?!"