Lúc này, không chừng hai ngàn lượng vàng đã bị người ta cướp đi, còn bị đánh cho một trận... Hình ảnh Ninh Tuyết Mạch chật vật, đau đớn ngã xuống đất dần hiện ra trước mắt. Trong lòng hắn cảm thấy cân bằng hơn một chút. Việc từ hôn là do hắn đưa ra, là hắn ruồng bỏ nàng. Lúc đó nàng làm vậy chẳng qua là để giữ lại chút thể diện, không chừng trong lòng đang hối hận biết bao nhiêu... Hắn lại uống thêm một chén rượu, không ngờ cả đêm nay hồn hắn vẫn cứ quanh quẩn suy nghĩ về cô gái đó. "Vương gia!" Trong bóng đêm, tên ảnh vệ mà hắn phái đi lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn, quỳ rạp trên đất.

"Thế nào?" Quý Vân Hạo hỏi. Hắn tin rằng ảnh vệ sẽ mang về tin tức tốt.

Ảnh vệ nhìn ba vị cơ thiếp của hắn, muốn nói lại ngập ngừng.

"Các nàng đều là người một nhà, cứ nói đừng ngại." Quý Vân Hạo muốn để các cơ thiếp của hắn nghe xem đứa nha đầu thối tha kia hiện tại thê thảm đến mức nào.

Mệnh lệnh của Vương gia lớn hơn trời, ảnh vệ dừng lại một chút, rồi kể lại tất cả những gì hắn đã thấy ở Tĩnh Viễn Hầu phủ. Trí nhớ của hắn tốt, năng lực diễn đạt cũng không tồi, kể chuyện rất sinh động.

Quý Vân Hạo càng nghe mặt càng đen, không đợi ảnh vệ nói xong, hắn đập tay xuống bàn: "Ngươi nói nàng có võ công? Những người thân thích đó của nàng không kiềm chế được nàng?! Ngược lại còn bị nàng dạy cho một bài học tàn nhẫn?"

"Vâng! Võ công của Ninh cô nương rất kỳ lạ, nhưng rất hiệu quả. Thuộc hạ từ trước đến nay chưa từng thấy qua..."

Quý Vân Hạo mặt trầm như nước. Hắn cũng nhớ lại cảnh tượng trên quảng trường, Ninh Tuyết Mạch cố ý vô tình tránh thoát khi hắn điểm huyệt. Chẳng lẽ thể chất phế vật của nha đầu kia là giả? Nàng giấu tài sao? Chắc không phải thế chứ? Tinh thể cầu trắc nghiệm từ trước đến nay chưa từng xảy ra sai sót nào!

Trong lòng hắn giống như một quả cầu lửa, với một tiếng "bốp", ngón tay hắn bóp nát chén rượu.

Ảnh vệ ngừng lại một chút, dường như còn có chuyện muốn nói.

Quý Vân Hạo mất hết kiên nhẫn: "Sau đó tình hình phát triển thế nào? Thật sự không có ai dám ra tay cướp vàng?"

Ảnh vệ cúi đầu: "Tình hình sau đó ra sao, thuộc hạ không thấy được, vì Thái tử điện hạ đã phát hiện ra thuộc hạ..."

Thân hình Quý Vân Hạo cứng đờ, vượt quá mong đợi của hắn: "Tam ca ta?! Hắn cũng ở đó sao? Hắn đến từ lúc nào?"

Ảnh vệ hổ thẹn: "Thuộc hạ cũng không biết Thái tử điện hạ đã đến đó từ khi nào. Khi thuộc hạ phát hiện ra, hắn đã ở phía sau thuộc hạ... Thái tử điện hạ bảo thuộc hạ chuyển lời cho ngài..." Sau đó, hắn thuật lại nguyên vẹn câu nói của Quý Vân Hoàng.

Quý Vân Hạo: "..." Mặt hắn nóng ran như bị ăn một cái tát.

Ba vị mỹ nhân vừa rồi còn tâng bốc đến nỗi chân hắn cũng thơm, giờ không dám thốt một lời. Mỹ nhân mặc váy hồng có gan lớn hơn, khẽ nói một câu: "Những người thân thích của tiểu phế vật ấy cũng chỉ là phế vật thôi. Không làm gì được nàng ta cũng là chuyện bình thường. Vương gia không cần để tâm. Không chừng nàng ta cũng chỉ là trùng hợp... Thái tử gia có lẽ chỉ tình cờ đi ngang qua đó thôi..."

"Cút!" Quý Vân Hạo đột nhiên đập một chưởng nát bàn, rượu và thức ăn trên bàn rơi vỡ đầy đất.

Nhóm mỹ nhân chật vật rời đi.

Quý Vân Hạo giận dữ chưa nguôi.

Đi ngang qua ư?! Đi ngang qua cái đầu ngươi! Thái tử điện hạ có thể đi ngang qua mái nhà nhà người ta sao? Không ngờ, Thái tử điện hạ luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, không thèm để mắt đến bất cứ ai, lại có hứng thú với cô gái đó. Hắn cho rằng hắn đã vứt bỏ một cục rác, không ngờ... Hắn âm thầm cắn chặt hàm răng, chậm rãi ra lệnh: "Cô gái này có chút kỳ lạ, ngươi hãy phái người theo dõi nàng ta, báo cáo tất cả mọi hành động của nàng cho ta!"

...

Liên tiếp mấy ngày sau, cuộc sống của Ninh Tuyết Mạch trôi qua rất nhàn nhã và phong phú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play