Đa phần người trong đại sảnh đều là dân thường, làm sao có cơ hội nhìn thấy một vị Thái tử giống như thần tiên như vậy? Nhất thời đều sững sờ.
Trên mặt lão Chung đầy vẻ kinh ngạc, vội vã quỳ xuống lạy: "Cung nghênh Thái Tử điện hạ!"
Giống như tiếng sấm! Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Ngay cả Ninh Tuyết Mạch cũng hơi ngạc nhiên.
Thái tử?!
"Phù phù! Phù phù!"
Mọi người trong đại sảnh kinh sợ quỳ đầy đất: "Tham kiến Thái Tử điện hạ!"
Ninh Tuyết Mạch: "..."
Nàng đương nhiên biết vị Thái tử này, chỉ là không hiểu vì sao vị Thái tử cao quý này lại chạy đến một góc trên nóc nhà của nàng. Nghĩ đến, hắn đã nghe được bao lâu rồi?
Đương nhiên, lời này nàng không thể hỏi, đối phương có quyền thế thông thiên, nàng chỉ là cánh tay nhỏ, không thể chống lại được.
Có vị Thái tử tôn quý đứng ra làm chứng, nhị thúc đâu còn dám nói gì nữa? Chỉ đành phải cùng Ninh Tuyết Mạch lập một văn bản. Những gia sản mà nhị thúc đã lấy đi, tuy đều là lấy ngẫu nhiên, nhưng đều bị lão Chung nhớ kỹ. Hiện tại đổi thành bạc, tổng cộng là năm ngàn lượng bạc trắng.
Không ai dám giở trò trước mặt Thái tử, cho dù trong lòng nhị thúc có ý định quỵt nợ, hiện tại cũng không dám. Thâm tâm hắn chỉ mong Ninh Tuyết Mạch sẽ thua.
Đôi mắt Thái tử Quý Vân Hoàng sáng lên khi dừng lại trên người Ninh Tuyết Mạch: "Tuyết Mạch cô nương, có bổn cung làm chứng, ngươi có thể động thủ cứu người."
Đại lục này khá hỗn loạn, chỉ có sức mạnh mới được tôn trọng, mỗi ngày đều có giao tranh. Người bị thương nhiều không đếm xuể. Vì thế, địa vị của y giả (bác sĩ) rất cao. Nhưng trên đời này, y giả học y tuy không ít, nhưng người có thể đạt đến trình độ y học cổ truyền Trung Quốc lại hiếm đến đáng thương. Phần lớn đều bị các đại môn phái mời chào, cướp đi. Ngay cả y sư giỏi trong hoàng cung cũng cực kỳ khan hiếm, được đối xử như quốc sư.
Vì thân phận của mình, Quý Vân Hoàng quen biết khá nhiều y giả, rất nhiều người trong số họ đều đứng đầu trong lĩnh vực của mình. Nhưng cho dù là y giả đứng đầu cũng không ai có thể nối lại chân tay đã bị tách rời.
Vì thế, khi Ninh Tuyết Mạch nói ra những lời này, Quý Vân Hoàng cũng kinh ngạc. Hắn sợ nhị thúc kia vì tiếc bạc mà không chấp nhận điều kiện của Ninh Tuyết Mạch, nên đã trực tiếp hiện thân.
Có Thái tử tự mình ra lệnh, mọi công tác chuẩn bị đều được hoàn thành trong thời gian rất ngắn. Một gian tĩnh thất sạch sẽ đến nỗi không dính hạt bụi đã được dọn xong. Quý Vân Hoàng thậm chí còn dùng thuật pháp làm sạch hoàn toàn tĩnh thất một lần nữa theo yêu cầu của Ninh Tuyết Mạch. Tuy vẫn thua kém phòng giải phẫu vô trùng trong thế giới hiện đại, nhưng cũng có thể chấp nhận được.
"Thái Tử điện hạ, xin ngài chờ trong đại sảnh." Ninh Tuyết Mạch khom người về phía hắn, không khách khí đuổi người.
Quý Vân Hoàng vốn muốn tận mắt xem nàng động thủ, nhưng câu nói tiếp theo của Ninh Tuyết Mạch đã làm hắn từ bỏ ý định: "Khi Tuyết Mạch cứu người, cần phải lột sạch toàn thân nàng ta..."
Quý Vân Hoàng quay người bỏ đi: "Bổn cung chờ trong đại sảnh là được." Hắn không có hứng thú xem một bà thím trung niên lõa thể.
Nhị thẩm bị Quý Vân Hoàng dùng thủ pháp đặc biệt làm cho ngất đi, nếu không giải khai huyệt đạo, tuyệt đối sẽ không tỉnh lại. Vì thế, Ninh Tuyết Mạch hoàn toàn yên tâm mà động dao động kéo trên người nàng, không sợ nàng ta nhảy lên vì đau đớn.
Một khắc (15 phút) trôi qua. Hai khắc (30 phút) trôi qua. Nửa canh giờ (1 tiếng) trôi qua...
Trong tĩnh thất vẫn luôn im ắng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kim loại nhỏ từ một cái kéo hoặc một con dao.
Mọi người đều lặng lẽ chờ đợi trong đại sảnh. Đương nhiên, có vị Thái tử ở đây, những người khác chỉ dám đứng khoanh tay.
Lão Chung kinh sợ dùng trà cụ mới tinh dâng nước trà lên, Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói: "Bỏ đi."